Hồng Châu gật gật đầu, sau đó nhìn hắn nói: “Ngươi đúng thật là người tốt.”
Triệu Hưng Thái nhún nhún vai, bình thản đáp: “Ta không cảm thấy như vậy. Đây chỉ là tấm lòng mà đầu bếp nên có thôi. Ta cũng mới phát hiện ra, những người ăn đồ ăn ta làm ra không nhất định sẽ là những người có chức quyền, người thường mới là nhiều nhất.
Người thường ở hai bên bờ sông Tần Hoài hai bờ sông, có lẽ vào thời điểm này thì một chén cháo như vậy sẽ càng làm cho bọn họ thoải mái dễ chịu mà nghỉ ngơi một chút.”
“Những người như các ngươi nói chuyện cứ luôn văn chương hoa mĩ như vậy.” Hồng Châu nâng chén, đem cháo đã nguội bớt trong chén uống vào một hơi, dùng khăn tay xoa xoa khóe miệng rồi nói: “Trước kia nhà ta nghèo, trong nhà không có nhiều gạo, một nồi cháo thì nửa nồi là lá tía tô. Hiện tại ta có tiền rồi lại không ăn được cháo như vậy nữa. Nói tóm lại cảm ơn ngươi, người tốt.”
Nói xong, Hồng Châu đặt bạc xuống, khẽ vung làn váy trở về Tiểu Nguyệt Lâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây