Triệu Hưng Thái nghiêng đầu, tránh khỏi tay nàng: “Ta có nói bậy hay không trong lòng ngươi tự rõ ràng. Chắc chắn là bởi vì Kim Thu cô nương xảy ra chuyện gì, ngươi mới có thể để ý những lời này như vậy. Nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này nếu không có liên quan gì đến ngươi, thì tốt nhất đừng quản nó nữa.”
“Lời này của ngươi có ý gì?” Tiểu Hồng bất mãn nói: “Nàng là cô nương nhà ta, ta sao lại có thể mặc kệ. Ngươi không biết chứ hai bờ sông Tần Hoài ở đây, người muốn mua một ngày của cô nương có bao nhiêu gian nan. Nghèo túng, cuối cùng già rồi khéo đến quan tài cho mình cũng chẳng mua được.”
“Mọi người kệ mọi người,“ Triệu Hưng Thái nói, “Nếu ngươi không còn chuyện gì khác muốn nói thì cũng đừng cản trở ta làm ăn buôn bán.”
Thấy cậu lãnh đạm như vậy, một chút cảm kích Tiểu Hồng dành cho cậu lúc nãy đều mất hết. Nàng ta dậm dậm chân, rời khỏi nơi này.
Buổi tối, trên đường về đạo quan, Phó Yểu nhìn biểu tình của Triệu Hưng Thái vô cùng không tốt: “Tên nhãi ranh nhà ngươi, ta để ngươi đi qua đi lại học nghệ, ngươi không giúp ta ôm khách thì thôi đi, lại còn đẩy vị khách ta nhìn trúng ra ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây