“Người bình thường đương nhiên không có năng lực lớn như vậy, nhưng có thể giúp đôi mắt của Giang chưởng quầy khôi phục như ban đầu thì quan chủ sao có thể là người bình thường được.” Triệu Hưng Thái nhìn biểu tình của Dương Anh, tiếp tục nói: “Tuy rằng chuyện này nghe có chút mơ hồ, nhưng hôm nay tới đây cũng không phải vì thuyết phục ngươi. Chỉ là ta cảm thấy, muốn cho người được lợi biết rằng sau lưng hắn đã có một số người phải trả những cái giá gì.”
Dương Anh phối hợp mà làm một biểu tình chăm chú lắng nghe.
“Giang chưởng quầy là trưởng bối mà ta vô cùng tôn kính, trông thấy bà vì ngươi mất đi một đôi mắt, hiện tại lại mất đi một chân, mà ngươi cái gì cũng chẳng hay biết, không tránh được ta sẽ vì bà mà cảm thấy bất bình. Được rồi, ta uống trà xong rồi, cũng nên đi thôi.”
Nói xong, Triệu Hưng Thái đứng dậy, đặt tiền trà xuống rồi cầm lấy mũ đi ra khỏi tửu lầu.
Dương Anh đứng dậy tiễn cậu, chờ khi nhìn thiếu niên đi xa, hắn mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cổng lớn của tửu lầu, nhìn người đến người đi trên đường, trong mắt tràn đầy mờ mịt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây