Trong lúc Triệu Hưng Thái luyện tập tay nghề nấu ăn, thì ở trên núi Nhạn Quy có một đoàn người đi tới ngoài cửa đạo quan.
Người đi đằng trước nhóm này là một văn sĩ hơn bốn mươi tuổi, râu ria trên mặt được cắt tỉa trông rất đẹp, người mặc quần áo văn sĩ, eo treo ngọc bội, trên đầu đội khăn, vừa thấy liền biết là một văn nhân mặc khách xuất thân phú quý.
Mà một đám người vây xung quanh văn sĩ này, có già có trẻ, cẩm y hoa phục, mỗi người đều rất có địa vị. Đến cả người đi theo còn có khí thế bừng bừng, điều này chứng tỏ thân phận của văn sĩ được đám người vây quanh chắc chắn không hề tầm thường.
“Thanh Tùng Quan,” văn sĩ nhìn bảng hiệu trên đạo quan trước mắt, tán thưởng một câu, “Tuy rằng chữ viết này là chữ của một nữ tử, nhưng trong nhu có cương, có thể thấy được khí khái. Không tồi. Không nghĩ tới trong núi hẻo lánh như này, còn có thể có gặp được một quan chủ thú vị như thế.”
“Bọn họ có thể được đại nhân ngài khích lệ một câu như vậy, chỉ sợ ngày mai khách hành hương liền ùn ùn kéo đến.” Bên cạnh có người nịnh nọt nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây