“Việc này khó nói trước được.” Phó Yểu nói: “Nhưng cũng không cần thiết phải bài xích loại sự tình này. Là người sẽ có dã tâm, đây cũng không phải chuyện gì xấu. Dùng đồ vật của mình để trao đổi với thứ mình muốn, cũng giống như dùng bạc của mình đi mua đồ mà thôi. Bản thân bạc sạch sẽ, nó biến tốt hay xấu là do người dùng nó. Giao dịch cùng ta cũng giống như thế.”
Trong lúc bọn họ đang mải nói chuyện thì đã về tới đạo quan. Vẫn như mọi khi, Phó Yểu vừa vào cửa đã biến mất tại chỗ, Tam Nương trông thấy Triệu Hưng Thái vẫn đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng quay về bên trong tượng Tam Thanh.
Một đêm không nói chuyện. Buổi sáng ngày tiếp theo, khi Triệu Hưng Thái đi vào khe núi xách nước, lúc trở về liền nhìn thấy hai vị khách quen của đạo quan tới, đó chính là hai vợ chồng Hà thợ mộc.
Vợ chồng Hà thợ mộc từ hôm Tết âm lịch ấy trở về, Hà thê tử không còn hay lên núi nữa, chỉ có Hà thợ mộc sẽ thường thường đưa chút ghế dựa hoặc là đệm hương bồ mình làm đến cho đạo quan.
Cách mấy tháng không gặp Hà thê tử, tầm mắt Triệu Hưng Thái đảo qua trên bụng bà, vội cầm ghế dựa đem đến trước mặ bà: “Mời ngồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây