Cô về sau cứ chuyên tâm làm công việc phục vụ của mình đi, mà tôi sẽ chỉ là người được những người như cô phục vụ thôi.”
Phó Yểu cười cười, tầm mắt lướt qua người Trương Tuệ, nhìn về phía sau cô ta mà nói: “Tổng giám đốc Vương, tôi tự nhận hôm nay mình không ăn mặc keo kiệt tới mức độ giống một nhân viên phục vụ. Nếu ông mời tôi đến để đàm phán mà bây giờ tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nói gì thêm nữa đâu.”
Nói xong Phó Yểu đem cất điện thoại trên tay mình sau đó đi thẳng ra ngoài.
Trương Tuệ thấy cô đi qua sát vai mình rồi nhưng vẫn không hiểu được những gì Phó Yểu mới nói.
Đàm phán? Đàm phán cái gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây