Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 50:

Chương Trước Chương Tiếp

“Sương Bạch, con đi gọi Ngũ Nương đến đây.” Phó thế tử nói với con rể.

Thần sắc Kỳ Sương Bạch không đổi, chắp tay nói: “Vậy chắc nhạc phụ đại nhân và mọi người sẽ phải đợi một lát, dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng phải gỡ khăn che mặt của Ngũ Nương để hoàn thành hôn lễ này trước đã.”

“Được.” Điểm này mọi người đều không có ý kiến gì.

Sau khi Kỳ Sương Bạch xoay người rời đi, sắc mặt mới dần trầm xuống. Phó Thị Lang vì việc của Tam Nương mà tìm tới cửa thì hắn cũng đã đoán trước được, nhưng quan trọng nhất chính là hiện tại hắn không biết Phó Thị Lang đã tra được những gì rồi.

Tới hỉ phòng ở hậu viện, sau khi vào cửa, hắn cho nha đầu lui ra ngoài, tiến lên mở khăn che trên đầu Phó Ngũ Nương ném sang một bên.

Vốn trong lòng Phó Ngũ Nương đang tràn đầy chờ mong, thấy động tác của hắn tùy tiện như vậy thì lập tức bất mãn nói: “Chàng có ý gì đây?”

Bây giờ Kỳ Sương Bạch chẳng có tí tâm tình nào mà đi dỗ dành nàng ta: “Bây giờ tứ thúc thân mến của ngươi đang ở đại sảnh bảo ngươi qua đó, muốn hỏi ngươi việc Tam Nương mất tích là như thế nào.” Nói đến đây, hắn cười một cái: “Mất tích, ông ta nói là mất tích mà không phải chạy trốn, việc này chứng tỏ ít nhất ông ta đã suy đoán được Tam Nương có phải là đã chết hay không.”

“Cái gì?” Sắc mặt của Phó Ngũ Nương trở nên vô cùng khó coi: “Đang êm đẹp như vậy tự nhiên tứ thúc nhúng tay vào việc này làm gì?”

“Đúng vậy, ta cũng không có phòng bị ông ấy.” Kỳ Sương Bạch cười lạnh một tiếng, trong lòng đoán được hẳn là do Liễu Phú Vân giở trò quỷ ở bên trong: “Thi thể của Tam Nương chắc chắn là không tìm được, chủy thủ kia cũng đã bị ngươi ném vào trong hồ sâu. Không có thi thể, không có chứng cứ, hiện tại nói không chừng ông ta chỉ là muốn thăm dò chúng ta, ngươi cứ chuẩn bị trước là được.”

Phó Ngũ Nương nheo nheo mắt: “Ta biết rồi.”

Chuyện này bọn họ không thể thừa nhận, dù bị hoài nghi cũng không thể!

Ước chừng thời gian một nén nhang sau, hai người bọn họ đi tới đại sảnh.

Vừa đến đại sảnh, Phó Ngũ Nương gấp gáp không chịu nổi nhìn về phía Phó Thị Lang, nước mắt đầy mặt nói: “Tứ thúc, ngài tìm được Tam tỷ? Tỷ ấy hiện tại ở đâu? Không nghĩ tới ngày con thành thân tỷ ấy lại quay về rồi.”

Nhìn thấy nàng ta đầy mặt nước mắt, trong lòng Phó Thị Lang cũng không có nửa điểm dao động, ông nói: “Trước tiên ngươi nói ra toàn bộ việc mà ngươi đã biết được đi.”

“Cái, cái gì?” Phó Ngũ Nương mang vẻ mặt nghe không hiểu gì.

“Trước đây Tam Nương mất tích như thế nào, ngươi nói toàn bộ việc mình biết ra đi.” Phó Thị Lang nói.

Phó Ngũ Nương lập tức đi đến bên cạnh phụ thân nhìn ông, lại thấy phụ thân khẽ gật đầu với nàng ta. Sau khi biết việc này đã được phụ thân đồng ý, nàng ta mới nói: “Vâng. Năm trước lúc chúng con đến Dương Châu thăm người thân, ban đầu là tam thúc đưa bọn con qua đó, nhưng sau đó giữa chừng tam thúc gặp chút chuyện, vì không muốn chậm trễ thời gian nên thúc ấy bảo quản sự đưa hai chị em bọn con đi trước một ngày, sau khi thúc ấy xong việc sẽ lập tức đuổi theo chúng con.

“Sau khi bọn con đi trước, lúc đi ngang qua núi Nhạn Quy, Tam tỷ nói nếu đã tới đây thì đi lên núi xem phong cảnh trên núi đi, thuận tiện từ từ đợi tam thúc, con nghe vậy liền đồng. Sau khi lên trên núi, bọn con gặp được một thư sinh, thư sinh kia nhìn thấy dung nhan của Tam tỷ liền tùy tiện làm một câu thơ rồi đưa cho Tam tỷ. Việc này quản sự cũng ở đó, có thể làm chứng.”

“Sau khi xuống núi mọi người trở lại khách điếm ở huyện Thủy nghỉ ngơi. Kết quả buổi sáng ngày hôm sau, vừa mở cửa lại phát hiện không thấy Tam tỷ đâu cả. Cửa sổ trong phòng đều đóng lại, không có dấu vết khác. Khi xuống lầu thì nghe được một vị khách khác ở đó nói, nửa đêm ngày hôm qua Tam Nương cùng tên thư sinh kia đã rời khách điếm rồi. Về sau chúng ta tìm như thế nào cũng không tìm được Tam Nương đâu cả, cho nên đành phải đến Dương Châu trước rồi bảo cữu cữu hỗ trợ tìm người.”

Lý do thoái thác này cùng những lời nàng ta nói trước đó không có gì khác cả.

Sau khi nói xong, Phó Ngũ Nương lại làm ra vẻ mặt lo lắng nói: “Tứ thúc, ngài hỏi chuyện này để làm gì ạ? Tam tỷ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Phó Thị Lang gật gật đầu: “Hiện tại nghe ngươi nói xong rồi, chúng ta cũng nên nghe Tam Nương nói một chút xem thế nào.”

“Tam Nương?” “Tam Nương đã trở lại? Nàng đang ở đâu?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Phó Ngũ Nương và Kỳ Sương Bạch, sắc mặt thiếu chút nữa đã không giữ nổi nữa.

Người khác không biết thật, nhưng lúc này trong lòng bọn họ là người rõ ràng nhất việc Tam Nương ở đâu.

Lúc này trong đại sảnh ngoại một trận gió lạnh nổi lên, làm cho cửa sổ dao động đập vào nhau. Tiếp đó mọi người nhìn thấy từ trong viện tối tăm có một nữ nhân bước ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)