Vừa rồi lúc ông bế người lên, cả người Tam Nương lạnh như băng, không có một tia nhân khí. Kỳ Phương lại nói trước đó có nghe được giọng của Tam Nương rồi mới xác nhận thân phận. Đầu lưỡi của Tam Nương cũng chẳng còn, làm sao có thể nói chuyện?
Dù cho cuộc đời ông trước giờ đều không tin quỷ thần, thì bây giờ cũng chẳng thể không tin.
Có lẽ là do giọng điệu của ông quá mức trầm trọng, làm Phó thế tử đã nhận ra có gì đó không ổn. Ông ta nhìn Tứ đệ một hồi, thấy ông vẫn một mực im lặng, cuối cùng cũng không cự tuyệt nữa.
Ba người bọn họ ra sau phủ rồi ngồi lên một cỗ xe ngựa.
Không hơn kém ba mươi phút sau, xe ngựa ngừng lại. Vợ chồng Thế tử vừa từ trên xe ngựa bước xuống dưới đã nhận ra, không ngờ bọn họ lại ở trước cửa Kỳ gia.
“Đệ không phải nói muốn đi gặp Tam Nương à, sao lại đến nơi này?” Bọn họ là cha mẹ của Ngũ Nương, dựa theo quy củ, không thể đi theo tân nương đến nhà con rể.
Phó Thị Lang vẫn không đáp lời.
Bên trong Kỳ gia khách khứa đã về gần hết rồi, người cuối cùng cần tiễn là hai người Phó nhị gia Phó tam gia tới đưa dâu.
Phó nhị gia cùng Phó tam gia vừa được đám người Kỳ Sương Bạch tiễn đến cửa, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy đại ca nhà mình cùng Tứ đệ đều đứng đó, không khỏi sửng sốt: “Mấy người sao lại……” Việc này không phù hợp quy củ.
“Đi vào trong nói chuyện.” Phó Thị Lang nói, dẫn đầu mọi người đi vào bên trong.
Những người khác không biết ông đang muốn làm gì, không khỏi quay sang nhìn nhau. Nhưng mà người của phủ Định Quốc Công đều là những nhân vật có tiếng, cho dù có bất mãn, cũng chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Cuối cùng vẫn nhờ Kỳ Sương Bạch nhạy bén mà phát hiện sự tình không ổn, hắn nhanh chóng tiễn hết thân thích bên nhà mình về rồi nhanh chóng đuổi theo đến sảnh chính.
Chờ hắn đến chính sảnh, bốn vị thúc bá Phó gia đều có ở bên trong, còn mẫu thân hắn đang dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn hắn.
“Các ngươi đều lui xuống trước đi.” Kỳ Sương Bạch cho hạ nhân lui xuống, tự mình châm trà cho mấy vị Phó gia, đồng thời nói với mẫu thân: “Nương, mọi người ở đây cứ để con tiếp đãi, người cứ đi nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Xuất thân của Kỳ mẫu không cao, tuy rằng trong lòng biết sẽ có việc gì đó xảy ra, nhưng lo lắng làm mất mặt con trai nên vẫn rời khỏi nơi này.
“Hiện tại cũng không có người ngoài nữa, đệ không phải nói là dẫn ta đi gặp Tam Nương à? Tam Nương đâu? Chẳng lẽ Tam Nương ở Kỳ gia?” Phó thế tử dẫn đầu chất vấn nói: “Hay là nói căn bản đệ đang đùa giỡn với ta.”
Lời này của ông làm cho thần sắc của Kỳ Sương Bạch đang tự mình bưng trà cho ông biến đổi.
“Nhạc phụ ngài nói cái gì cơ, Tam Nương ở trong phủ của ta?” Kỳ Sương Bạch áp xuống cảm xúc, ngẩng đầu mặt đầy kinh ngạc nói.
“Ai biết hắn đang muốn làm cái gì.” Phó thế tử không vui nói.
Kỳ Sương Bạch lập tức nhìn về phía Phó Thị Lang.
“Ta cũng chỉ muốn đến hỏi rõ ràng mà thôi,” Phó Thị Lang dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Ta tìm hiểu được tin tức nói là chuyện Tam Nương mất tích xảy ra trước đây có liên quan đến Ngũ Nương. Cả hai đứa đều là cháu gái của ta, ta cũng không thiên vị cho ai nên mới tới hỏi rõ ràng một chút.”
“Ngũ Nương?” Thế tử phu nhân có chút không hiểu được. Bà xuất thân phú quý, từ nhỏ đã được để trong lòng bàn tay mà che chở, tâm tư cũng không phức tạp như vậy, cho nên không nghe ra hàm ý phía sau lời nói này.
Mặc dù bà không rõ ràng nhưng những người khác nghe xong đều hiểu được. Việc Tam Nương mất tích có liên quan với Ngũ Nương. Câu này không phải muốn nói rằng là do Ngũ Nương khiến cho Tam Nương “Mất tích” sao.
“Vậy đệ để khi khác hỏi không được sao?” Phó nhị gia muốn làm dịu không khí một chút: “Hôm nay chính là ngày đại hỉ của Ngũ Nương. Chúng ta chờ đến khi nàng hồi môn rồi hỏi lại cũng được.”
“Đúng vậy, trực tiếp đến đây hỏi cũng khó coi quá rồi. Nếu việc này truyền ra, về sau Ngũ Nương biết phải làm thế nào đây.” Phó Tam cũng phụ họa mà nói.
Nhưng hiển nhiên lời bọn họ nói cũng chẳng có tí trọng lượng nào, Phó Thị Lang chỉ nhìn đại ca mình không nói lời nào, rõ ràng muốn ông ta tự quyết định.
Tuy rằng tư chất của Phó thế tử so với đệ đệ nhỏ nhất mà nói vẫn có chút bình thường, nhưng dù sao ông cũng làm Thế tử nhiều năm như vậy rồi, nên ông ta hiểu rõ Tứ đệ không phải một người không có đầu óc, muốn khiến cả nhà mất hết mặt mũi cũng một hai gây sự ở đây như vậy.
“Được,” Phó thế tử nói, “Vậy nếu đệ nói oan uổng cho Ngũ Nương thì sao?”
“Ta sẽ xin lỗi Kỳ gia cùng Ngũ Nương trước mặt tất cả mọi người.” Phó Thị Lang hứa hẹn nói.
Không khí trong đại sảnh tức khắc im lặng hẳn đi. Phó nhị gia và Phó tam gia lập tức hiểu được việc hôm nay sợ rằng không dễ giải quyết như vậy. Nhưng hiện tại bọn họ cũng thật sự có hơi tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.