Thấy đối phương bọc kín mít như vậy, đương nhiên làm trong lòng Kỳ Phương có hoài nghi, nhưng hắn dùng thái độ cung kính mà nói thử: “Tiểu nhân gặp qua Tam cô nương.”
“Kỳ Phương thúc, không cần khách khí,” hắc y nữ tử nói, “Ngươi là người, bên cạnh tứ thúc, ta cũng không thể, làm mất mặt ngươi.”
Nghe thấy âm thanh này, xác thật đúng là giọng của Tam cô nương, Kỳ Phương nhẹ nhàng thở ra, cũng không hỏi vì sao nàng lại biến thành như vậy. Dù sao người ta cũng là chủ tử, một tên hạ nhân như hắn không thể lắm miệng được, hắn chỉ cần làm tốt việc đại nhân phân phó là được rồi.
Tìm được người muốn tìm, Kỳ Phương đến nước cũng chưa uống ngụm nào, nhanh chóng mang theo Tam cô nương ngồi trên xe ngựa hồi kinh. Mà Giang chưởng quầy, cũng bởi vì “Tam cô nương” yêu cầu nên cùng nhau đi lên xe ngựa theo.
Bọn họ từ huyện Thủy đến Dương Châu, ngồi thuyền một đường về phía bắc, vừa lúc gặp được thời tiết thuận lợi, cho nên vừa mới ba ngày đã nhìn thấy tường thành nguy nga của kinh thành.
Xuống thuyền thay bằng xe ngựa, mới chưa đi được bao lâu, xe ngựa đột nhiên đã bị vướng vào vũng bùn, cho dù con ngựa dùng sức kéo như thế nào thì xe ngựa cũng không di chuyển.
Khi Kỳ Phương đang ra sức quất ngựa, thì bên cạnh đi tới một đôi phu thê gầy béo nói: “Dù ngươi có đánh chết con ngựa này thì bánh xe cũng chả nhích ra nổi đâu.”
Bọn họ nói xong, mỗi người một bên xe, thùng xe ngựa lẫn người ngồi bên trong đều được bọn họ nâng lên.Chờ nâng lên xe ngựa lên xong, bọn họ đi ra phía trước đẩy rồi vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, về sau đánh ngựa nhẹ chút, ta nhìn thôi cũng cảm thấy đau.”
Kỳ Phương chắp tay nói lời cảm tạ, rồi tiếp tục lái xe rời đi.
Trong xe ngựa, Phó Yểu chậc một tiếng mà cảm than: “Cũng sắp kết thúc rồi.”
……
Khi Kỳ Phương mang theo người vào kinh thành thì đã là nửa buổi chiều. Cùng lúc đó, trong phủ Định Quốc Công đang giăng đèn kết hoa, tân khách như mây, vô cùng náo nhiệt.
Ba ngày trước, kì thi đình vừa kết thúc, Kỳ Sương Bạch trở thành cao trung Trạng Nguyên lang. Dựa theo ước định, hôm nay đúng là ngày rất tốt để hắn cùng Phó Ngũ Nương thành thân.
Phó Thị Lang thân là trưởng bối nhà gái, không thể không ra mặt đãi khách được. Khi ông đang cùng khách khứa nói chuyện vui vẻ, đôi mắt thoáng nhìn thấy Kỳ Phương đã trở lại, ông liền nói một câu ‘ xin lỗi không thể tiếp đãi được’ rồi lặng lẽ rời khỏi đại sảnh.
Ông vừa đi ra, Kỳ Phương đã nói nhỏ bên tai ông: “Đại nhân, tiểu nhân đã đem Tam cô nương trở lại rồi.”
Đáp án này ngoài ý muốn với điều mà Phó Thị Lang đã dự đoán trước, một bộ huyết y kia rõ ràng đã ám chỉ cho ông, rằng người cháu gái này đã gặp việc bất trắc. Nhưng mà Kỳ Phương là một người cẩn thận, hắn đã khẳng định được thì mới dám nói như vậy
“Đưa ta đi gặp nàng.” Đến tột cùng vì sao lại thế này, nhìn thấy người sẽ biết ngay thôi.
“Vâng.”
Chủ tớ hai người ra khỏi phủ Định Quốc Công, một đường đi tới biệt viện của Phó Thị Lang. Tiến vào đại sảnh, Phó Thị Lang đã nhìn thấy một nữ tử cả người mặc hắc y, đội mũ màu đen ngồi ở trên ghế, bên cạnh có một phu nhân đang đứng đó.
Giang chưởng quầy vừa nhìn thấy Phó Thị Lang, liền tiến lên nói: “Gặp qua Phó đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Phó Thị Lang thuận miệng nói, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử váy đen đang ngồi ghế: “Tam Nương?”
“Phó đại nhân,” bấy giờ Giang chưởng quầy nói, “Còn phải mời người cho hạ nhân ra ngoài.”
Phó Thị Lang liếc mắt nhìn thuộc hạ bên cạnh một cái, Kỳ Phương lập tức lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Khi cánh cửa vừa được khép hờ, trong phòng liền trở nên tối tăm hơn. Phó Thị Lang nhíu mày lại, cho rằng người phụ nữ này đang giả thần giả quỷ: “Hiện tại đã không có người ngoài, vì sao Tam Nương còn chưa mở miệng nói chuyện?”
Giang chưởng quầy cười khổ một tiếng, vài giây sau tiếp tục nói: “Đại nhân, ngài không cần đề phòng như thế, Tam Nương nàng không phải không muốn nói lời nào, mà là do không có đầu lưỡi, nói không ra tiếng.”
Nói xong, bà tiến lên đem mũ có rèm trên đầu “Phó Tam Nương” cởi ra. Vừa thấy được khuôn mặt dưới lớp vải đen kia, đồng tử của Phó Thị Lang đã co rụt lại, cũng may ông có kiến thức rộng rãi mới không bị dọa sợ.
Chỉ thấy gương mặt trước mắt này, nửa bên đã không còn da thịt, hốc mắt trống không, khóe miệng nứt ra, giống như Quỷ Dạ Xoa.
“Tam Nương?” Thật ra Phó Thị Lang đã có thể xác định tương đối nữ tử trước mặt này chính là cháu gái của ông, tuy rằng dung nhan đã bị hủy, nhưng loại cảm giác quen thuộc này thì không lừa được người.
Lúc này Giang chưởng quầy lại đem áo choàng màu đen khoác trên người “Phó Tam Nương” cởi ra, Phó Thị Lang bấy giờ mới phát hiện, cháu gái của ông không chỉ có mặt là bị phá hủy mà đến hai cái chân cũng không còn. Bên dưới váy hoàn toàn là một mảnh trống rỗng.