Trụ trì thấy Phó Yểu không có chút dao động nào, lại không thể ra tay cứu người, cuối cùng ông đành phải thở dài, ở bên cạnh nhắm hai mắt lại, miệng liên tục nhẩm phật hiệu.
Nhưng lỗ tai Bạch Quả bây giờ căn bản chẳng thể nào lọt vào được tí Phật âm này, y nhìn thấy sắc mặt của người mình đang bóp trong tay trở nên tái nhợt, đáy mắt cũng dần dần bị một mảnh huyết sắc che kín.
“Ầm” một tiếng, tiếng sấm nổ vang trên đỉnh đầu bọn, Bạch Quả vẫn như cũ không hề buông tay.
“Chúng ta cùng chết đi.” Y dùng giọng điệu lạnh băng nói: “Giống như hứa hẹn trước đây của chúng ta vậy.”
Lê Phùng Niên cố gắng trợn tròn mắt nhìn y, trong mắt không có căm hận, không có sợ hãi, chỉ có một cảm giác nghi hoặc không nói nên lời, “Ngươi là ai?”
Bạch Quả không đáp, móng tay đã đâm vào cổ hắn khiến vết máu chảy ra. Máu tươi đỏ thắm theo ngón tay y chảy vào trong kẽ tay, hương vị huyết tinh cũng ngày càng nồng.
Sấm trên trời ngày càng vang to, như muốn đánh xuống bất cứ lúc nào.
“Ngươi…… Là ai?” Lê Phùng Niên vẫn kiên trì lặp lạo câu hỏi như cũ.
Lần này, Bạch Quả chạm đến ánh mắt của hắn, đột nhiên nhớ tới trước đây khi ở thư viện, ban đêm y trộm chui vào ổ chăn của Phùng Niên rồi bị hắn phát hiện, sau đó hắn nhíu mày lại lạnh mặt nói: “Là ngươi.”
Trái tim giống như bị cào một cái, Bạch Quả theo bản năng mà buông lỏng tay ra.
Chờ đến khi y lấy lại tinh thần, lý trí cũng đã dần dần thu hồi. Y lùi về phía sau một bước, ánh mắt tan rã: “Ta không tin…… Ngươi không phải hắn, hắn sao có thể không nhận ra ta chứ……”
Đến khi y chạm vào được cây Bạch Quả, thân ảnh liền biến mất tại chỗ. Thấy y vừa đi, Lê Phùng Niên lập tức bị đám người trụ trì vội vàng nâng đi rồi, nhưng mây đen trên bầu trời lại chậm chạp không hề tan đi.
Ở đây một mảnh âm u, Phó Yểu đi đến cạnh thân cây, hỏi y: “Vì sao không giết hắn?”
Bạch Quả thất hồn lạc phách, hỏi lại cô: “Thiên lôi thật sự có thể đánh cho ta tan biến sao?”
“Cho nên ngươi vẫn tình nguyện khiến bản thân mình bị hồn phi phách tán, cũng không muốn giết hắn.” Ai mà ngờ tên này lại lựa chọn như vậy, Phó Yểu đã không còn lời nào để nói: “Đã đọc sách lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi hiện tại vẫn không chú ý tới sao?”
“Ba phần nhân quả trong[Du Tiên Tập]của Triệu Hồng Sở, phần thứ hai nói về nhân vật Lê tiết độ sứ, thiếu niên có gia cảnh bần hàn, cầu học ở thư việnTùng Dương. Trong khi cầu học không may giết chết một người cùng trường, sư trưởng đã giúp hắn vùi lấp chân tướng. Sau lại được kim bảng đề danh, một đường thăng chức, người cùng trường biết chuyện từ ngày xưa này tất cả đều bị chèn ép, vô duyên với quan trường. Mà một người quyền cao chức trọng như vậy, vào tuổi 40 lại bị đầu bếp trong nhà đầu độc đến chết. Mà người đầu bếp kia chính là cha mẹ của người bạn học hắn giết ngày xưa.” Phó Yểu nói.
“Lê tiết độ sứ……” trong mắt Bạch Quả dâng lên một tia khó có thể tin được.
“Tuy rằng chân tướng thật sự đã bị vặn vẹo, nhưng kết quả cuối cùng lại không có thay đổi.” Phó Yểu nói: “Vị Lê tiết độ sứ kia, họ Lê, danh chiêu, tự Phùng Niên.”
Nhất thời Bạch Quả tâm loạn như ma, y chậm rãi cuộn thành một đoàn, đôi tay bưng kín mặt, sau một hồi từ trong khe hở ngón tay mới truyền đến một tiếng khóc khàn khàn: “Cha, mẹ……”
Lúc này mây đen trên đỉnh đầu bọn họ mới dần dần tan đi, ánh mặt trời một lần nữa chiếu vào trong chùa Đại Từ Ân.
Nàng đưa tay ra, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay.
Phó Yểu cũng không muốn quấy rầy Bạch Quả nhớ về chuyện cũ, cho nên lát sau liền biến mất tại chỗ.
……
Cùng lúc đó, một vị khách phong trần mệt mỏi đến gõ cổng lớn của Thanh Tùng Quan.
Giang chưởng quầy thấy tuy rằng người vừa tới nhan sắc không đủ tươi sáng, nhưng vải dệt mặc trên người lại là loại nguyên liệu tốt nhất. Lại nghe người ta một mạch nói ra giọng kinh thành, bà lập tức biết đây là người quan chủ nói đến,
“Ngươi tới tìm Phó Tam cô nương nhỉ.” Giang chưởng quầy nói.
Kỳ Phương kinh ngạc, đại nhân chỉ bảo hắn đến tìm hiểu cái đạo quan này xem có thể tìm được Tam cô nương ở đó hay không, nhưng không nghĩ đến, khi hắn tới thì Tam cô nương thật sự đúng là ở đây.
“Phó Tam cô nương ngươi nói là……” Rốt cuộc hắn vẫn phải cẩn thận, không dám tùy tiện xác nhận.
“Đương nhiên là Phó Tam cô nương trong phủ Định Quốc Công ở kinh thành.” Giang chưởng quầy nói: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không phải bảo ngươi tới đón người?”
Kỳ Phương sửng sốt, lời này đúng là không sai, nhưng mà…… Hắn vẫn cảm thấy có chút quá mức thuận lợi.
“Đúng thật là như vậy.” Mặc kệ là thế nào, trước tiên cứ phải tìm được người trước đã.
“Để ta mời người ra gặp ngươi.” Giang chưởng quầy cười, từ phía sau phòng đỡ một vị cả thân váy áo màu đen, trên đầu cũng đội cái mũ có rèm màu đen do người đưa tới.