“Lúc trước ta biến ra nhà cửa nhiều nhất thì cũng chỉ có thể kiên trì được mấy năm mà thôi.”
Liền Vãn lại cười nói: “Nhưng mà Dòng Nước lại có thể ở đến nhiều năm như vậy thì cho thấy là nhà đó vẫn luôn tồn tại, bao gồm cả những lão hạ nhân trong đó. Ta không có bản lĩnh to lớn có thể khiến cho những lão nhân giả đó sống lâu được như thế, nhưng mà mẫu thân của ta thì có thể. Nàng có thể thay ta làm nên một cái nhà không tồn tại, cũng có thể để cho Thiệu Nhiên vĩnh viễn không thể tìm thấy ta.”
Cho nên nàng không hề có một giây phút nào oán trách Thiệu Nhiên cả, cái này không phải hắn sai. Bọn họ đều đã rất nỗ lực nhưng mà nhân lực của bọn họ quá mỏng manh.
“Ta không oán mẫu thân của ta.” Liền Vãn ngửa đầu nhìn trời không muốn để cho nước mắt rơi xuống: “Người đem ta tách khỏi Thiệu Nhiên không phải là nàng. Ta không phải là người, mà Thiệu Nhiên là con người. Hắn đã bị bệnh nguy kịch rồi, sau khi chết thì sẽ tiến vào luân hội, chuyện cũ năm xưa đều sẽ quên hết tất cả. Hắn sẽ lại có cuộc sống mới, sẽ có thê tử mới, còn có những đứa con đáng yêu thông tuệ. Mà ta đã làm hắn thống khổ một đời rồi, cần gì phải khiến cho nhân sinh trôi chảy của hắn thêm phiền nữa. Trở lại Thiên Sơn mới đúng với ta.”
Những việc này nàng đã nghĩ rất rõ ràng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây