Nói xong, Bạch Quả lại nắm lấy vò rượu tiếp tục uống.
Rượu gạo tác dụng chậm nhưng rất mạnh, hoặc cũng có thể bởi vì người uống rượu một lòng muốn say, rất nhanh Bạch Quả đã say đến gục xuống.
Dường như là do trong lòng có tâm sự, nên Bạch Quả cũng chưa vào kiếp luân hồi được. Vào ngày kế tiếp, y vẫn đọc sách cho Phó Yểu nghe như cũ.
Thẳng đến một ngày sau đó, y nghĩ thông suốt rồi đột nhiên tuyên bố: “Ta đã quyết định rồi, lần này là do ta tới chậm, cho nên ta sẽ tiếp tục chờ hắn già đi rồi cùng hắn bước vào luân hồi.”
“Ngươi thích hắn như vậy, không phải là hắn thì không được ư?” Phó Yểu nói.
“Ừm!” Bạch Quả trả lời vô cùng kiên định.
Đêm hôm ấy Phó Yểu cũng không rời khỏi chùa Đại Từ Ân.
Chờ đến sáng sớm ngày hôm sau, khách hành hương đến chùa Đại Từ Ân dần nhiều lên, Bạch Quả lại một lần nữa gặp được Lê Phùng Niên, chỉ là lúc này y lại đang tay trong tay với người khác để tới dâng hương.
Vốn dĩ trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt một phen rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn cùng nữ tử khác tới dâng hương, Bạch Quả vẫn cảm thấy ngực đau đến mức như bị gió xuyên qua.
“Ta về thân cây trước đây.” Y nói không ra hơi, trong lòng dự tính vài chục năm kế tiếp sẽ không hiện thân nữa. Mắt không nhìn thì có lẽ tâm sẽ không đau.
“Đừng nóng vội.” Phó Yểu nói.
Hai người bọn họ đứng dưới tàng cây Bạch Quả ở hậu viện chùa, trông thế nào cũng quái dị đến mức làm người chú ý. Sau khi Lê Phùng Niên và nữ tử bên cạnh đi tới đây, cũng vừa nhìn thấy Phó Yểu một thân đen như mực ngồi bên trong cỗ kiệu, cùng Bạch Quả đứng ở bên cạnh cô.
Lê Phùng Niên nhận ra Bạch Quả, hắn hướng về Bạch Quả nói: “Thật trùng hợp, lại gặp mặt rồi.”
“Đúng vậy.” Bạch Quả miễn cưỡng cười cười, tránh qua một bên.
Lê Phùng Niên cũng đã nhận ra sự xa cách của thiếu niên trước mặt, nên hắn cũng chả nhàm chán mà đi bắt chuyện với người ta. Đến khi hắn chuẩn bị rời đi, thì bên cạnh đột nhiên nhảy ra một lão nhân.
Lão nhân kia ngăn cản hắn và nữ tử bên cạnh đi xuống dưới, nhìn bọn họ mặt tấm tắc mà nói: “Hai vị đều có tướng mạo tốt, lão phu đoán mệnh cách cho người ta nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa từng gặp qua mệnh cách nào xứng đôi như vậy.”
Lê Phùng Niên chưa bao giờ tin vào việc quỷ thần, nghe lão nhân này nói như vậy thì mày nhíu lại, không nghĩ đến lại nhịn xuống mà nghe. Còn nữ tử bên người hắn lại làm vẻ mặt kinh hỉ nói: “Thật sự? Ông nhìn ra như thế nào vậy?”
“Hai vị có điều không biết, mệnh cách của các người là duyên định tam sinh tam kiếp. Ở đời trước các người chính là một đôi phu thê, tốt đẹp mà chết. Đến đời này chẳng qua là tiếp tục duyên từ kiếp trước thôi.” Lão nhân nói, “Nếu có hoa nên hái thì cứ hái chứ đừng đợi hoa tàn mà bẻ cành trơn, hai vị nếu có thể ở bên nhau thì nhiều phúc nhiều thọ, con cháu đầy đàn là việc đương nhiên.”
Sắc mặt của nữ tử trong tức khắc đỏ bừng, cầm lấy khăn tay mà che mặt.
“Ông nói, bọn họ là duyên định tam sinh?” Lúc này Bạch Quả đã đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Lê Phùng Niên xác nhận hỏi.
“Đương nhiên, lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, không hề đoán sai lần nào cả.” Lão nhân kia vuốt râu nói.
Bạch Quả tức khắc nở nụ cười: “Bọn họ hiện tại là… tiếp tục tiền duyên?”
“Đúng vậy.”
“Ra là như vậy à……” Bạch Quả gật gật đầu, xoay người muốn chạy đi. Lê Phùng Niên phát hiện sắc mặt của y không ổn, liền kêu lớn một tiếng, “Ngươi……” Nhưng y còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên Bạch Quả xoay người lại, dùng một bàn tay bóp lấy cổ hắn.
“Vậy mà ngươi lại cùng người khác duyên định tam sinh?” Móng tay màu đen dần mọc ra, ánh mắt Bạch Quả lạnh băng mà nhìn cái người y đã từng yêu này, cực lực để kìm nén cảm xúc: “Ngươi cùng người khác sống vui vẻ hạnh phúc, cùng người khác con cháu đầy đàn…… Còn ta thì sao, ta tính là cái gì?”
Biến cố đột nhiên xảy ra này làm cho nữ tử bên cạnh cùng lão nhân giật nảy mình, lão nhân lập tức chui vào trong đám người, còn nữ tử muốn xông lên cứu người, nhưng lại phát hiện mình không cách nào lại gần bọn họ.
Phía trên chùa Đại Từ Ân, mây đen dần ngưng tụ lại, trời xung quanh cũng tối sầm xuống, trong chùa gió ầm ầm nổi lên cuồng phong, thổi đến mức làm cửa cổng kẽo kẹt, chuông vàng kêu loạn.
Sau khi trụ trì trong chùa nhận ra, nói một tiếng “Không tốt” lập tức tới hậu viện, còn chưa kịp tới gần, ông đã phát hiện ra mình bị người ngăn cản.
“Vị thí chủ này, ta thấy oan hồn kia có phật tính mới cho y ở lại đến tận bây giờ, Nhưng người y muốn giết bây giờ là một người có số phận rất lớn, nếu y phạm phải sai lầm này thì chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán!”
“Ta biết.” Phó Yểu nhìn hai người đang dây dưa ở dưới tàng cây, nàng không chỉ biết, còn tận mắt nhìn thấy bộ dạng y bị đánh tan: “Đây là nợ mà Lê Phùng Niên thiếu hắn.”