Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ở chung cả ngày lẫn đêm, ta cảm giác cảm xúc của mình luôn vì hắn mà thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sao ta có thể tham gia khoa cử để chấn hưng gia tộc được? Ta nói với hiệu trưởng là muốn đổi trường học, nói rằng hắn nửa đêm đánh rắm ngáy ngủ ảnh hưởng việc đọc sách của ta, không ngờ hắn ở ngoài cửa đã nghe được hết toàn bộ. Buổi tối trở về, ta ép mình đọc tứ thư ngũ kinh cả một đêm để khiến bản thân tỉnh ngộ lại.

Những việc này đều là việc vụn vặt, có đôi khi ta cũng nhịn không được mà nghĩ có lẽ hắn cũng có hảo cảm với ta nhỉ. Mùng năm tháng năm năm đó, thư viện khó có dịp được giải phóng, lúc ấy ta đã uống một ít rượu hùng hoàng, nhưng ta biết mình không say. Chỉ do luôn có tâm tư quấy phá trong lòng, cho nên ta thừa dịp hắn sau rượu mà hôn trộm hắn một cái. Kết quả từ ngày đó về sau hắn liền xa cách với ta.

Ta biết, hẳn là ngày đó hắn không có say, nhưng gặp trường hợp như vậy, không giả say thì còn biết làm gì đây. Hắn xa cách với ta, ta liền biết có một số việc vốn là không thể nào tiếp tục được, ta cứ luôn nghĩ mình làm hắn ghê tởm, ta cũng cảm thấy tự ghê tởm chính mình. Ta đổi trường học, cũng cố gắng mà tránh hắn, không hề chạm mặt với hắn, chỉ có những lúc diễn ra kì thi sẽ nhìn thấy bài văn của hắn được dán ở trên tường.”

“Hắn thật sự rất lợi hại, văn chương hắn viết ra cũng cực kì uyên bác và cứng cỏi, có thể thu được nhân tâm muôn người. Sơn trưởng cũng đã từng nói, trong tất cả những học trò như chúng ta, tương lai của hắn sẽ có khả năng phát triển lớn nhất. Một người tiền đồ vô lượng như vậy, thì ta sao dám đứng chắn đường của hắn.

Tuy rằng cha ta bị bãi quan nhưng về sau ông vẫn có thể làm một người giàu mà sống thật tốt. Ta bảo phụ thân nói với sơn trưởng cho ta đổi một chỗ học hành. Sơn trưởng cũng đồng ý, còn cho ta đến thư viện Nam Ninh để học. Ngày rời đi là ta lặng lẽ xuống núi, ta chỉ nghĩ rằng từ nay về sau dù trời nam đất bắc, thì ta với hắn đều chẳng còn tí liên quan nào cả.

Ai ngờ trên đường đến Nam Ninh ta gặp phải ôn dịch. Ta cho rằng bản thân sẽ như vậy mà chết trên đường, nhưng không ngờ hắn lại đuổi theo ta đến đây.”

Hồi tưởng về cảnh khi mình nhìn thấy hắn, trong lòng Bạch Quả bây giờ vẫn còn lưu chút vị ngọt.

“Là hắn luôn dốc lòng chăm sóc ta, từng chút một đoạt ta trở về từ tay Diêm Vương. Sau khi ta tỉnh lại, hắn hỏi ta vì sao lại phải đi. Lúc ấy trong đầu ta hiện ra rất nhiều lý do, cứ ngỡ có thể nhẹ nhàng nói ra, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt của hắn, thì ta lại không cách nào phản bội lòng mình.”

“Ta hỏi hắn vì sao lại tới tìm ta, hắn nói một câu làm ta đến bây giờ cũng chẳng thể quên nổi. Hắn nói, ‘nguyên nhân ta đuổi theo ngươi giống với nguyên nhân mà ngươi rời khỏi thư viện’. Ta không biết người khác sẽ cảm thấy thế nào nhưng vào lúc ta nghe thấy hắn nói ra câu này, giống như đang nghe được âm thanh của pháo hoa nở rộ vậy.”

“Sau đó ta cùng hắn trở về thư viện. Nhưng có một số chuyện cơ bản là không giấu nổi, vốn dĩ ta đã bị người nhìn chằm chằm, chuyện của chúng ta rất nhanh đã bị người ta phát hiện. Chúng ta cùng với những người châm chọc mỉa mai kia xảy ra tranh chấp, kết quả không may đẩy ngã chết một người.

“Giết người đền mạng là chuyện dĩ nhiên. Huống hồ phụ thân của người này ở trong triều vốn luôn đối đầu cùng cha ta, bấy giờ lại xảy ra việc này, đương nhiên sẽ không đơn giản mà bỏ qua như vậy. Hơn nữa sau khi việc này xảy ra, thư viện cũng bị lên án công khai ở nhiều mặt, sơn trưởng đối tốt với ta như vậy, ta cũng không muốn ông vì chuyện này bảo vệ ta mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình

Thời điểm ta thắt cổ tự tử, Phùng Niên đã cứu ta, nói rằng chuyện này là do chúng ta cùng nhau gây ra thì phải cùng nhau gánh vác. Hắn đi mua độc thạch tín, chúng ta uống thuốc độc tự sát cũng coi như không liên lụy đến người khác.

Cho đến tận khi ta chết, ta mới biết được những kẻ cùng trường đó đều cảm thấy do ta câu dẫn Phùng Niên, liên luỵ đến cả thư viện. Ta chết vẫn chưa hết tội, nhưng Phùng Niên thì không đáng. Bọn họ đổi thuốc của Phùng Niên, dùng thi thể của ta để xử lí vụ án kia. Những việc sau đó thì các ngươi cũng đã biết hết rồi.”

Bạch Quả kể chuyện xong, Phó Yểu không nói gì cả, Tam Nương không thể uống rượu, cho nên nàng vẫn luôn đứng ở một bên để lắng nghe, lát sau lại chần chừ nói: “Lê Phùng Niên, cái tên này, có chút quen tai.”

“Hắn học hành rất tốt, chắc hẳn thanh danh cũng truyền ra bên ngoài.” Bạch Quả nói với vẻ đương nhiên, nhưng sau đó y lại cười khổ nói: “Ta thật sự không trách việc hắn còn sống, những tên khốn nạn kia cũng chả xứng để khiến cho chúng ta chôn cùng nhau. Ta chỉ có chút không thể tiếp nhận được, người trước đây để ý ta như vậy, hiện tại lại động tâm vì một người khác.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)