“Xuống núi sao? Trong bản thoại có viết tiên nữ xuống núi phần lớn là sẽ yêu đương với người phàm tục, họ không muốn trở lại cái nhà giam trên đó, kết quả mọi chuyện bị bại lộ. Người trên Thiên Đình sẽ cản trở, cuối cùng phu thê hai người sẽ trời nam đất bắc.” Phó Yểu hài hước nhìn về phía Liền Vãn mà nói tiếp: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi cũng nằm trong trường hợp đó nhé.”
Liền Vãn sống không biết bao lâu rồi, nên tâm thái của nàng bây giờ so với trước kia đã không giống nhau nữa. Trước lời trêu chọc của Phó Yểu, nàng cũng chỉ cười rồi đáp: “Cũng không có gạt ngươi, lúc trước ta xác thật cũng có suy nghĩ làm như vậy.”
Thiên đình buồn chán mà nhân gian thì lại phồn hoa, nếu đã xuống đây rồi, nàng cũng không có suy nghĩ là muốn trở về làm gì.
Đạo hạnh của nàng cũng không thấp, mà vàng bạc châu báu đối với nàng mà nói thì chỉ cần muốn thì có nó dễ như trở bàn tay. Có tiền tài rồi nàng cứ như vậy mà sống ở đây cực kỳ thoải mái, cho dù nàng đi bất cứ nơi đâu đều luôn có ngươi vây quanh, cuộc sống phải nói là vô cùng hạnh phúc.
Cũng là ngay lúc này, nàng đã quen được một vị bằng hữu đầu tiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây