Nhưng sau đó, Giang chưởng quầy lén đi tìm Phó Yểu, ôn thanh nói: “Ta mượn đôi mắt của ngài lâu như vậy, cũng đã đến lúc trả nó lại cho ngài. Trong khoảng thời gian này ta đã thăm dò mọi ngóc ngách trong đạo quan rồi, cho nên không có đôi mắt cũng sẽ không phát sinh vấn đề gì.”
Nàng vẫn luôn hiểu rõ đôi mắt của nàng là do quan chủ cho mượn, nên những lúc rảnh rồi nàng đều nhắm chặt đôi mắt để thích nghi với cuộc sống của người mù.
Nhiều năm trôi qua nàng cũng coi như thu hoạch được chút thành quả, ít nhất đi lại trong đạo quan cũng không quá khó khăn.
“Đừng nóng vội.” Phó Yểu lại không cần dùng gấp, nàng đưa đôi mắt cho Giang chưởng quầy cũng không phải bộc phát từ bi. Trong mệnh của nàng có tam thiếu, trong tam thiếu có ‘tàn’, mắt mù vừa lúc liền ứng với chữ ‘tàn’.
“Đến lúc ta cần phải thu hồi, ta sẽ tự lấy. Cho nên thời gian kế tiếp ngươi hãy đi thăm người thân, bạn bè đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây