Chả hiểu sao, Bạch Quả vừa nhìn liền biết rõ, cái lồng đèn con thỏ kia chắc chắn không phải hắn tự mua cho mình.
“Những việc này ta đều hiểu được, dù sao ta cũng đã tới chậm, cũng không thể để hắn cứ mãi đợi ta như vậy. Bây giờ hắn là người, ta là yêu. Người quỷ bất đồng, điều này ta cũng biết hết, ta…” Bạch Quả đột nhiên không nói được nữa, y có thể tự lừa mình dối người mà nói ra câu thông cảm, nhưng không thể dối lòng mà nói mình không khó chịu: “Nếu trước đây hắn chết cùng ta thì tốt rồi.”
“Nhưng hắn lại không chết được.” Phó Yểu nói.
“Đúng vậy. Uống thuốc giả thì chết thế nào được.” Bạch Quả nói. Thấy Phó Yểu quay mặt qua nhìn mình, y vội giải thích nói: “Không phải hắn giả vờ, là do người khác cố ý đổi thuốc của hắn.”
“Người khác là ai?”
Bạch Quả hít hít cái mũi, lại uống một ngụm rượu, lát sau tiếp tục nói: “Bản thân ta trước đây khiến người khác vô cùng chán ghét. À, hình như ta chưa nói với ngươi, trước kia cha ta là một đại quan, thân là con trai độc nhất của ông ta, đi đến đâu cũng được người xu nịnh. Dù là ở thư viện cao quý nhất cũng có vô số người đi theo làm tùy tùng, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cho ta. Chỉ cần là người ta không thích, thì kẻ đó sẽ bị một đống người đi theo ta nhằm vào.”
“Ngay lúc đó Phùng Niên, hắn tên là Lê Phùng Niên.” Bạch Quả sợ Phó Yểu không hiểu nên giải thích một câu: “Phùng Niên gia cảnh bần hàn, làm người ngay thẳng ít nói, hơn nữa hắn học rất khá nên được sơn trưởng rất yêu thích. Đầu óc ta lúc ấy chắc là bị lừa đá, luôn cảm thấy hắn đoạt đi sự nổi bật của mình, cho nên cực kì không ưa hắn.”
“Ngươi cũng biết đấy, mấy người trên cao chỉ cần làm một ánh mắt, thì phía dưới liền có vô số người giúp ngươi diệt trừ đi đồ vật chướng mắt. Ta không thích Phùng Niên, nên không ít người ở trong tối ngoài sáng cũng bắt đầu nhằm vào hắn. Đối với những trò mèo đó ta đều biết rõ hết, tuy rằng không tham dự nhưng ta cũng chẳng ngăn cản.”
“Phùng Niên tâm tính cứng cỏi, lúc ấy cũng chỉ một lòng đem tâm tư dồn vào việc học hành, nên cũng chẳng để vào mắt mấy trò dơ bẩn đó. Mặc kệ người khác đua nhau bè lũ xu nịnh, hắn vẫn giữ đức hạnh như cũ.”
“Mấy người muốn giẫm hắn xuống càng ngày càng lộng hành ngang ngược. Lúc ấy trong lòng ta có tức giận, cũng không thể quản được. Lại vào năm đó cha ta bị bãi quan, ta cũng ngã từ trên mây xuống vũng bùn. Con người chính là như vậy, khi ngươi ở trên cao thì nói cái gì là cái đó, còn lúc ngươi thất thế rồi thì bọn họ nói cái gì ngươi phải là cái đó.”
“Ban đầu những người nào từng chu đáo với ta nhất, thì lại là người dẫm ta đến tàn nhẫn nhất. Trong mùa đông khắc nghiệt, ta bị đuổi ra khỏi trường học, đi cả một vòng cũng chả ai nguyện ý giúp đỡ ta cả. Nói ra chắc ngươi cũng không tin, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nửa đêm chui vào trong nhà của Phùng Niên.”
Lúc ấy, Phùng Niên đột nhiên tỉnh lại, vừa nhìn thấy y, ta sợ tới mức dùng một chân đá y xuống giường.
“Thật là thú vị, vốn dĩ ta cho rằng đã quên sạch mấy cái chuyện này rồi, không nghĩ tới cùng ngươi trò chuyện vậy mà lại nhớ ra tất cả.”
Nhớ tới chuyện cũ, Bạch Quả nhịn không được mà cười cười: “Phùng Niên biết chuyện trước kia ta nhằm vào hắn, nên cũng không có lòng tốt mà thu nhận ta. Hắn bắt ta phải trở về, không được làm dơ chăn của hắn. Lúc ấy ta vẫn nghĩ người khác thì không tính, đến ngươi cũng xứng đáng ghét bỏ ta? Sau đó ta nhân lúc hắn không phòng bị mà liếm lên mặt hắn một cái, nói rằng hắn bị bẩn rồi. Phùng Niên tức giận đến mức muốn ném ta ra ngoài, kết quả vừa mở cửa đã thấy mấy bạn học ở bên ngoài xem náo nhiệt.
“Dù sao cuối cùng ta vẫn mặt dày mày dạn mà ở lại chỗ trường học cấp cho hắn. Lúc ấy ta biết cha ta thất thế rồi, người khác có thể sẽ đối xử với ta như trước đây đối xử với Phùng Niên, nhưng Phùng Niên sẽ không làm vậy. Ở bên cạnh hắn ít ra ta có thể an toàn hơn vài phần.”
“Tới gần một người giỏi giang như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị hấp dẫn. Tuy rằng người này luôn để thiếu gia ta ngủ dưới đất. Nhưng trong một tháng khiến cha mẹ lo lắng hãi hùng đó, ta thật sự rất biết ơn vì có hắn ở bên cạnh. Năm sau đó, cha ta không hề có tí hi vọng nào có thể phục chức, ta cũng không thể cứ trốn sau lưng người khác như vậy, khi ta tính quay về chỗ ở ban đầu, thì tiền bối ở cùng phòng với Phùng Niên đi du lịch nên liền trống ra một giường, nhờ đó ta cùng hắn danh chính ngôn thuận mà trở thành bạn cùng phòng.”
“Chắc là do ta không có quá kém cỏi, nên thái độ của Phùng Niên đối với ta dần dần tốt lên, chúng ta cũng bắt đầu cùng đi cùng về. Thật ra ta cũng chả nhớ sai lầm này bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt của ta luôn không tự chủ mà dõi theo hắn, sẽ chú ý thứ hắn yêu thích, cảm thấy hắn làm gì ta cũng thấy rất đáng yêu. Chờ đến thời điểm ta phát hiện ra thì ta cũng không định nói cho hắn biết. Thậm chí còn vì che giấu mà cố ý đến Tần lâu Sở quán mua vui. Kết quả tên ngốc kia biết được đã vội đi nói với sơn trưởng, sơn trưởng trực tiếp ra lệnh cấm túc ta ba tháng, còn không cho phép ta rời khỏi trường.”