Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 42:

Chương Trước Chương Tiếp

Buổi tối khi Phó Yểu đến đã trông thấy thiếu niên ngồi dưới tàng cây Bạch Quả. Thiếu niên môi hồng răng trắng, bộ dáng rất là đẹp mắt.

“Các ngươi đến rồi.” Bạch Quả cười với các nàng, Tam Nương nhờ thế mới nhận ra thân phận của thiếu niên.

“Ngươi, ra ngoài rồi?” Tam Nương nói.

“Ừ.” Bạch Quả không có giải thích nhiều, cầm cuốn sách lên đọc tiếp nội dung ngày hôm qua.

Tam Nương còn thấy có chút kì quái, nhưng Phó Yểu không nói chuyện nên nàng cũng đành im lặng.

Thanh âm đọc sách vẫn luôn liên tục vang lên, đến giờ sửu là kết thúc, khép sách lại, Bạch Quả nhìn Phó Yểu nói: “Bắt đầu từ ngày mai, có khả năng ta không thể đọc sách cho ngươi nghe nữa rồi.”

“Được.” Phó Yểu kiên quyết nói: “Tam Nương, chúng ta quay về đạo quan.”

Nhìn thấy các nàng rời đi, Bạch Quả hỏi từ phía sau: “Các ngươi không tò mò đã xảy ra việc gì sao?”

Phó Yểu dừng lại: “Không phải ngươi không muốn nói sao?”

“Ta…” Bạch Quả nhất thời cứng họng, nhưng y nhanh chóng cười một cái, nhảy xuống từ tảng đá bên cạnh cái cây. “Nhưng dù ta không nói đi nữa thì cũng chẳng giấu nổi được ngươi, không phải sao?”

Một khi đã mở miệng nói được câu đầu, những lời tiếp theo đều nói ra rất trôi chảy.

“Hôm nay ta nhìn thấy hắn, thật sự vô cùng bất ngờ, đột nhiên như vậy khiến ta chẳng kịp phòng ngừa, nửa điểm cũng chưa chuẩn bị nên đã vô dụng mà chạy đi mất. Tên của hắn vẫn như xưa, ngay cả bộ dáng cũng đẹp hệt trước đây vậy. Hắn nhìn thấy được ta, cho rằng ta là người sống, còn hỏi ta là ai. Hiện tại cảm xúc của ta đã bình tĩnh lắm rồi, tâm nguyện của ta đã thành nên có lẽ ta rất nhanh sẽ biến mất, cho nên mới nói rằng không thể đọc sách cho ngươi nghe được nữa.”

“Ngươi thật sự hiểu rõ tâm nguyện của mình à?” Phó Yểu lại nói.

Về vấn đề này, Bạch Quả nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

Nhưng chờ khi y lấy lại tinh thần, thì hai người Phó Yểu đã đi rồi.

Cuối cùng cũng phải rời đi, vậy thì cứ mang tâm tư phải nhìn ngắm thật kỹ thế giới này, Bạch Quả nghĩ vậy liền rời khỏi chùa Đại Từ Ân mà đi dạo.

Kết quả mới đi ra đến cổng lớn của chùa đã nhìn thấy ở ngoài cửa, Lê Phùng Niên đang đứng chỗ quầy bán lồng đèn bên cạnh cổng, ánh sáng màu cam ấm áp của đèn chiếu trên mặt hắn, làm cho gương mặt thanh lãnh kia trở nên nhu hòa không ít.

Hình như hắn đã nhận ra có người đang nhìn mình, Lê Phùng Niên nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Quả vừa đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn nhận ra Bạch Quả nên gật nhẹ với y, tỏ ý chào hỏi rồi lại tiếp tục nhìn về phía lồng đèn.

Bạch Quả đột nhiên nghĩ tới chuyện Phó Yểu vừa mới hỏi y, tâm nguyện của y thực sự đã hoàn thành rồi ư?

Chân không tự giác mà đi về phía Lê Phùng Niên, Bạch Quả chọn cho hắn một cái lồng đèn con thỏ: “Lấy cái này đi, cái này đẹp.”

Đối với ý tốt của thiếu niên xa lạ, Lê Phùng Niên nói cảm ơn rồi chọn cái này luôn. Chờ trả tiền xong hắn mới hỏi Bạch Quả: “Ngươi biết ta sao?”

“Đại khái là biết đi.” Bạch Quả nói.

“Đại khái?” Câu trả lời này làm Lê Phùng Niên có chút ngoài ý muốn, nhưng mà hắn cũng chẳng phải loại người rối rắm, mua được thứ mình muốn mua hắn liền nói tạm biệt với Bạch Quả: “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước một bước.”

“À, được.” Bởi vì có chút không quen với sự lãnh đạm của hắn, trong lòng Bạch Quả dâng lên một tia cảm giác không biết gọi là gì.

Nhìn thấy hắn vội vàng đi vào trong dòng người mà chẳng hề quay đầu lại, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa, Bạch Quả đứng ở chỗ đó, trong lòng trống rỗng mà nổi cơn giông.

Không có hứng thú tiếp tục đi dạo, Bạch Quả một lần nữa quay lại chỗ gốc cây.

“Muốn uống chút rượu không?” Phó Yểu không biết quay lại từ khi nào, trong tay còn xách theo một vò rượu.

Đột nhiên nhìn thấy cô, đôi mắt Bạch Quả đang cuộn tròn cụp lại một chỗ lập tức sáng lên. Y tủm tỉm nhận lấy rượu, đầu quả tim có chút nóng lên: “Cảm ơn.”

“Là rượu gạo thông thường nhất thôi, uống tạm cái này đi.”

Bạch Quả nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cất giọng khen: “Uống ngon lắm! Sau đó y lại nhìn về phía Phó Yểu nói: “Ngươi đúng là một người tốt.”

“Ha, ta là người tốt?” Phó Yểu cười.

“Những người và quỷ chết trong tay ta chắc chắn sẽ không đồng ý với lời này của ngươi.”

“Nhưng ngươi đối với ta rất tốt.” Cuối cùng y lại bồi thêm một câu: “Ta có thể cảm giác được.”

“Đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy.” Phó Yểu ghét bỏ nói: “Là do ngươi còn có tác dụng đối với ta thôi, có thể đọc sách cho ta nghe. Bằng không ngươi còn muốn uống rượu ta mua à, cùng lắm là cho ngươi liếm cái nắp.”

“Phụt!” Bạch Quả nhịn không được mà nở nụ cười, y tựa vào trên thân cây, nhìn sao trời trên đỉnh đầu nói: “Đột nhiên tâm trạng ra tốt lên rất nhiều, cho nên mới nói, khi ta cảm thấy khổ sở mà được nói chuyện phiếm cùng ngươi thì thật tốt. Thật ra vốn dĩ ta cứ nghĩ là hắn sẽ nhớ ra ta. Dù có không nhớ ra ta là ai, thì cũng sẽ cảm giác được có phải mình từng gặp qua người này ở đời trước không. Nhưng đúng là đáng tiếc, hắn không có cảm giác gì với ta. Thậm chí có khả năng đã có người trong lòng rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)