Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 41:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tiền viện bắt đầu buổi yến tiệc, không khí của cả phủ cũng nhanh chóng lâm vào mảnh náo nhiệt. Đến lúc rượu quá ba tuần, Kỳ Sương Bạch đột nhiên ở trước mắt mọi người, xin Định Quốc Công cho phép hắn và Phó Ngũ Nương được thành thân trước.

Mọi người đều cảm thấy kì quái, không nhịn được mà hỏi nguyên nhân.

“Bởi vì sức khỏe của mẫu thân ta luôn không được tốt lắm.” Lúc nói lời này, trên khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Sương Bạch lộ ra một tia lo lắng: “Bà hy họng ta có thể sớm ngày thành thân. Sương Bạch đã khiến mẫu thân mệt nhọc hơn hai mươi năm nay, tâm nguyện này của nàng là điều duy nhất mà trước mắt ta có thể làm. Cho nên mong rằng quốc công cùng với chư vị trưởng bối thông cảm cho ta.”

Lời của hắn tuy là nói vậy nhưng mọi người lại nghĩ đến một tầng ý nghĩa khác.

Nếu sức khỏe của lão phu nhân Kỳ gia không ổn, nói thật ra là sắp bệnh chết thì hôn sự này lại phải đợi đến tận ba năm sau.

Mà ba năm sau đó ai biết mọi việc sẽ như thế nào. Kỳ Sương Bạch có tiền đồ như vậy cũng đáng để bọn họ mượn sức. Chỉ là tổ chức hôn lễ sớm một chút mà thôi, đây là việc nhỏ không thành vấn đề.

“Sương Bạch quả nhiên là một người hiếu thuận.” Lão Định Quốc Công vui mừng nói, những người khác cũng hùa theo mà khen hắn một phen.

Phó Thị Lang ở bên cạnh cười nhạt không nói gì, Liễu Phú Vân thì làm một bộ dáng như đã uống say.

Hai người bọn họ không nhúng tay vào, hôn lễ được tổ chức sớm cũng vô cùng thuận lợi.

Phía sau phòng khách, các nữ quyến sau khi nghe được tin tức không nhịn được mà đều trêu chọc Phó Ngũ Nương một trận, khiến nàng ta vẫn luôn xấu hộ đến nỗi mặt nhỏ ra máu thì mới buông tha cho nàng.

……

Khoảng cách từ kinh thành đến huyện Thủy, đi bằng đường sông thì ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng.

Khi nam tùy tùng của Phó Thị Lang lặng lẽ tìm đến, bên phía Kim Lăng cũng xảy ra việc ngoài ý muốn.

Nguyên nhân rất đơn giản, Phó Yểu và Tam Nương hằng đêm đều đến tìm cây Bạch Quả nghe y đọc sách, cây Bạch Quả trữ đúng là không ít hàng, thường xuyên đưa cho các nàng vài trái Bạch Quả, để các nàng ăn cho đỡ buồn.

Tăng lữ mỗi ngày tới điện quét dọn, vô tình phát hiện rất nhiều vỏ quả, cả đám đều không thể hiểu được nguyên nhân từ đâu mà có , nhưng buổi tối nhìn chằm chằm lại chẳng hề thấy ai, tin đồn quỷ dị có liên quan đến cây Bạch Quả lại bắt đầu truyền khắp nơi.

Ngày đầu xuân, mọi người đều bị ngột ngạt trong nhà cả mùa đông, sau khi nghe được tin tức truyền ra, mỗi ngày đều có một lượng lớn khách hành hương tới dưới tàng cây Bạch Quả để chiêm ngưỡng dung nhan của nó.

Cây Bạch Quả thích náo nhiệt, càng nhiều người thì y càng vui vẻ, có đôi khi còn trêu chọc một ít du khách đi ngang qua đây.

Kết quả trêu chọc liền có chuyện rồi. Khi y đang muốn hất tấm màn che trên người một nam khách, thì chợt bất ngờ phát hiện bản thân mình đã từ cây Bạch Quả vẫn luôn giam giữ y mà lăn ra ngoài….

Y ở trong cây Bạch Quả đã hơn ngàn năm nay, trước đây dù có thế nào y cũng không thể thoát ra nổi. Bây giờ đột nhiên phát hiện bản thân bị đẩy ra khỏi cây, đang đứng bên trong vòng dây bao quanh, nam khách ở đằng trước y cũng đã nhận ra động tĩnh ở phía sau liền quay người lại.

“Vị huynh đài này, ngươi không khỏe sao?”

Bạch Quả nghe thấy giọng nói đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nam tử trước mặt thì không khỏi sửng sốt, thất thanh kêu lên: “Phùng Niên?”

Nam khách không nghĩ tới thiếu nên tuấn tú này có quen biết mình, biểu tình của hắn có hơi nghi hoặc, nhíu mày hỏi lại: “Ngươi là?”

Bản thân Bạch Quả chưa từng nghĩ đến sẽ đụng phải Lê Phùng Niên, dù là trước đây y từng tưởng tượng trong đầu biết bao lần về cảnh tượng hai người gặp lại nhau như thế nào. Nhưng cho đến khi giờ khắc này thật sự xảy ra, y lại cảm thấy bản thân chưa có chuẩn bị kịp.

“Bụng ta đau, ta phải đến nhà xí trước đây.” Bạch Quả té ngã lộn nhào, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, mãi cho đến khi ra khỏi cửa vòm nguyệt, y mới xoay người dựa lưng vào tường, tay che lại trái tim, chậm rãi trượt từ trên tường xuống dưới.

Rõ ràng y đã quên mất hắn trông như thế nào, đến cả thanh âm của hắn cũng không nhớ rõ, nhưng đến một giây khi gặp lại hắn, chỉ cần liếc mắt một cái y đã nhận ra.

Người đó chính là Lê Phùng Niên!

Dựa vào tường, sau một lúc lâu y mới bình ổn lại, đến khi Bạch Quả quay lại hậu viện thì ở đó đã không có một bóng người.

Chạng vạng, chùa chiền đã dần trở nên thanh tịnh, y nghĩ thấy có chút may mắn vì bây giờ không có ai cả, nếu không trông thấy một người đột nhiên rớt ra từ một cái cây, thì chắc phương trượng sẽ giết con yêu vật là y đầu tiên mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)