Kinh thành.
Ban đêm, phủ Định Quốc Công vẫn đèn đuốc sáng trưng. Tương lai, cháu gái nhà họ sẽ cùng cháu trai đã đỗ cao trung nhà bên kia kết thông gia, Định Quốc Công làm trưởng bối, vì bọn họ mà chúc mừng cũng không có gì khó hiểu cả.
Nhưng thi Đình còn chưa bắt đầu, bây giờ bốn phía đều chúc mừng như vậy, không khỏi có chút khoa trương, nên hôm nay cũng chỉ mở một gia yến nhỏ mà thôi.
Liễu Phú Vân ngồi ở ngoài sảnh nói chuyện cùng trưởng bối Phó gia, mà một người khác đang thu hút sự chú ý là Kỳ Sương Bạch, bây giờ đang ở trong nội viện cùng Phó Ngũ Nương.
Phó gia là một gia tộc quyền cao chức trọng, không cho phép việc lén lút tặng quà đưa tới. Nhưng bây giờ Kỳ Sương Bạch là Hội Nguyên của cao trung, tiền đồ vô lượng, nên trên dưới người Phó gia đều nhắm một mắt mở một mắt, chỉ coi như không thấy gì cả.
“Nàng tìm ta có chuyện gì?” Kỳ Sương Bạch biết Phó Ngũ Nương chẳng phải loại người thích dài dòng, nếu nàng ta đã tìm hắn, thì đương nhiên là có chuyện muốn nói.
Phó Ngũ Nương bảo nha đầu đều đi ra ngoài, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn chúng ta trước hết hãy thành thân đi.”
“Nàng đang đùa à?” Kỳ Sương Bạch nhíu mày. Hôn sự của bọn họ định vào tháng năm, hiện tại mới là tháng ba, lại đột nhiên nói muốn thành thân trước, làm vậy sẽ chịu không ít phê bình đâu.
“Ta không có nói đùa. Tối nay ngươi cứ nói yêu cầu này với ông nội ta, thi Đình xong chúng ta sẽ thành thân. Ta không muốn đợi nữa.” Phó Ngũ Nương nhìn hắn nói.
Trong lòng nàng ta rất rõ ràng, tâm tính Kỳ Sương Bạch không giống người bình thường, chờ đến khi hắn đứng trên một địa vị khác cao hơn, thì hôn sự của bọn họ không chừng sẽ xảy ra sự cố.
“Nàng không tin ta?” Kỳ Sương Bạch hỏi.
Phó Ngũ Nương cười cười: “Ta không phải không tin ngươi.” Chỉ là nàng ta càng tin vào trực giác của chính mình: “Việc của Tam Nương là một tảng đá lớn trong lòng ta, ta chỉ muốn có thể mau mau rời khỏi Phó gia. Hơn nữa thành thân trước cũng chẳng phải việc to tát gì, ta tin ngươi có thể tìm được một lí do hoàn mỹ.”
Kỳ Sương Bạch đương nhiên hiểu rõ ý đồ của Phó Ngũ Nương, gân xanh trên trán của hắn nổi lên thành từng cụm: “Ngươi đang dùng chuyện của Tam Nương uy hiếp ta?” Đã nói ra lời này rồi, nét ấm áp trên mặt hắn cũng dần dần biến mất: “Ngươi đừng quên, lúc đó người dùng dao nhỏ đâm sau lưng Phó Tam chính là ngươi. Nếu ta nhớ không lầm, thì con dao găm kia chính là quà Tam Nương tặng cho ngươi vào ngày sinh nhật. Ngươi thật sự muốn xé rách mặt chuyện này ra, thì hung thủ giết người cũng chính là ngươi.”
“A!” nụ cười của Phó Ngũ Nương cũng lạnh xuống: “Hiện tại đã là Hội Nguyên, ngươi đến ngụy trang ngoài mặt mà cũng lười rồi à? Cũng tốt, nếu hai ta đã đâm thủng tầng giấy này rồi, thì cứ mở ra mà nói chuyện rõ ràng cùng nhau đi.”
“Tết Thượng Nguyên, đi cầu sức khỏe, người lúc ấy đi cùng ngươi là thiên kim phủ tướng quân nhỉ. Đừng có nói hai người chỉ vô tình gặp nhau, Kỳ Sương Bạch, trong tay chúng ta đều đã dính máu tanh rồi, nên đừng có xem thường người khác. Ta mạo hiểm một lần lớn như vậy, không phải chỉ để làm bàn đạp cho ngươi. Ta muốn gả cho ngươi, ta phải làm Trạng Nguyên phu nhân, ta muốn cả một đời được sống trong vinh hoa phú quý. Chỉ cần ngươi đáp ứng mong muốn của ta, về sau ngươi muốn đi trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào, ta cũng không quan tâm. Nhưng nếu ngươi muốn thất tín bội nghĩa, thì cùng lắm là chúng ta cá chết lưới rách.
Nếu vụ gièm pha này bị vạch trần ra, ta sẽ nói cho mọi người biết, là ai âm thầm viết thơ cho ta, là ai cứ luôn dụ dỗ ta thông đồng với tỷ phu tương lai. Cùng lắm ta xuống tóc làm ni cô, nhưng còn ngươi, sẽ để lại tiếng xấu muôn đời. Lợi hại của chuyện này ngươi có lẽ hiểu rõ hơn ta mới đúng.”
Phó Ngũ Nương nói xong từng câu từng chữ, ánh mắt Kỳ Sương Bạch đã phủ kín sương lạnh.
Một hồi lâu sau hắn đột nhiên cười, sau đó dịu dàng mà vén tóc mai bên má Phó Ngũ Nương: “Khiến nàng tràn ngập bất an như thế là lỗi của ta. Nàng yên tâm, tối nay ta sẽ nói chuyện này với Định Quốc Công, để cho nàng được nở mày nở mặt vẻ vang gả cho ta.”
Phó Ngũ Nương nghe được câu đồng ý từ hắn, liền lập tức buông lỏng: “Vậy là tốt rồi, ta chờ tin tức của chàng.” Nàng ta vừa lòng nói.
Kỳ Sương Bạch tới nhanh mà đi cũng nhanh. Hắn còn cần đến xã giao ở tiền viện, Phó Ngũ Nương nói xong lời mình muốn nói, cũng không tiếp tục giữ người lại.
Khi trong phòng hoàn toàn không có ai nữa, Phó Ngũ Nương nhìn về ngọn nến trên bàn, không nhịn được mà siết chặt nắm tay.
Đúng là sai một ly thì đi một dặm.
Nhưng chuyện đã đến nước này, nàng ta tuyệt đối không hối hận.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Phó Ngũ Nương lại một lần nữa trở nên kiên định.