Mà Thẩm Tích cũng ở trong đó. Từ sau khi nàng đến Trường An, nàng dù có phẫn nộ hay như thế nào thì cũng miễn cưỡng sống tạm ở Trường An. Trong tay không có bạc vì thế cho nên khi ngồi thuyền cũng chỉ có thể chọn một chỗ nào đó nằm nghỉ đại mà thôi.
Lần này không biết vì cái gì mà sau khi nàng lên thuyền, người vẫn luôn nhiều như vậy lại khiến cho nàng có chút khó chịu.
Thế nên lên thuyền được mấy ngày rồi nhưng nàng cũng chỉ ở có một chỗ không đi đâu cả.
“Thẩm cô nương.”
Thẩm Tích cảm giác bên cạnh có người gọi tên mình, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, đến khi tỉnh táo mới phát hiện thế nhưng lại là Phó quan chủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây