Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

Người bình thường không có chỗ ở chùa miếu, nhưng quan to quyền quý sẽ luôn được sắp xếp riêng một nơi đơn độc trong chùa, để cho bọn họ nghỉ ngơi thay quần áo.

Rất nhanh Liễu Phú Vân đã được mời vào trong. Vừa đúng lúc cơm chay trong chùa cũng được đưa tới. Phó Thị Lang nhìn y một cái, mời y ngồi xuống cùng.

Nếu cơm chay đưa tới rồi, lúc ăn và lúc ngủ không được nói chuyện, nên Liễu Phú Vân im lặng bồi ông dùng cơm, vẫn chưa lập tức nói suy nghĩ trong lòng của mình ra. Phó Thị Lang thấy y có thể trầm ổn như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm gật đầu.

Sau khi ăn xong, Phó Thị Lang bảo người hầu và nữ nhi lui xuống, tay ông cầm lấy chén trà nói với Liễu Phú Vân: “Hôm nay yết bảng, ngươi không cùng người trong trường ăn mừng mà sao lại muốn đến tìm ta?”

Liễu Phú Vân trầm mặc một chút, lát sau mới nói: “Đại nhân, hôm nay ta đến đây là vì nghe được một ít tin tức của Tam Nương.”

“Hửm?” Phó Thị Lang ngừng đôi tay đang nghịch nắp trà, đôi mắt nhìn người thanh niên ở trước mặt mình: “Nàng ở đâu?”

Tuy Tam Nương bị bệnh mà chết, bên phía đại ca cũng chẳng thấy quan tâm, nhưng dù sao đây cũng là cháu gái của ông, ông cũng đã cho người âm thầm đi tìm, ý định mang Tam Nương trở về, thế nhưng cho tới hôm nay vẫn chưa thấy tin gì cả.

Liễu Phú Vân đặt cái hộp lên trên cái bàn trước mặt hai người, nói: “Ta không rõ hiện tại nàng đang ở đâu, nhưng khi ta đến Lí Thủy thì gặp được một vị quan chủ. Vị quan chủ kia nói chỉ cần mở cái này ra thì Tam Nương sẽ xuất hiện.”

Sau đó y ở kể lại tất cả những gì mình đã chứng kiến được ở Lí Thủy.

Khi nói đến cái ngọc bội, Phó Thị Lang buông chén trà xuống, đến khi y kể về tòa đạo quan quỷ dị kia, Phó Thị Lang tuy không tin vào chuyện này, nhưng thần sắc cũng nghiêm túc thêm vài phần.

“Nàng ta nói ngươi mang theo cái hộp này tới tìm ta?” Phó Thị Lang hỏi.

“Đúng vậy ạ.”

Phó Thị Lang nhìn cái hộp gỗ sơn dầu đơn sơ ở trước mặt, trong mắt như suy nghĩ đều gì đó, ông không lập tức mở nó ra mà nói: “Bây giờ cái hộp này đã đưa đến tay ta rồi, ngươi cứ đi về trước đi.”

“Ngài không mở nó ra sao ạ?” Liễu Phú Vân không nghĩ tới ông sẽ bảo mình về, vội nói thêm: “Nó có manh mối của Tam Nương. Nói không chừng hiện tại nàng đang ở đâu đó ăn đói mặc rách, chờ chúng ta đến đón nàng quay về nhà.”

“Ta sẽ mở nó, cũng sẽ đi tìm Tam Nương.” Phó Thị Lang nhìn y nói: “Còn ngươi, bây giờ việc quan trọng là phải trở về, chuẩn bị cho kì thi đình tiếp theo.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả!” Vẻ mặt của Phó Thị Lang lập tức nghiêm lại: “Tất cả mọi người đều đang trông chờ vào ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm bọn họ thất vọng?”

Liễu Phú Vân nhìn chằm chằm vào cái hộp một hồi lâu, cuối cùng vành mắt cũng đỏ cả lên. Y biết, Phó Thị Lang không muốn khiến y phân tâm. Hoặc là nói, đối với Phó Thị Lang, Tam Nương cũng…”

“Vậy, vãn bối xin cáo từ.” Y chậm rãi thở ra một hơi, khó khăn mà nói: “Nếu có tin tức về Tam Nương, xin đại nhân hãy báo cho ta đầu tiên.”

“Đi đi.”

Sau khi để người tiễn Liễu Phú Vân về, Phó Thị Lang mở cái hộp ra, chỉ thấy bên trong có một bộ quần áo rách nát dính đầy máu. Vết máu trên quần áo đã cũ lắm rồi, màu như là rỉ sắt, cũng vô cùng hỗn loạn, nhưng nhìn từ vẻ ngoài cùng vải dệt của nó, có thể biết được chủ nhân của bộ quần áo này là một nữ nhân xuất thân phú quý.

Trong nháy mắt nhìn thấy bộ quần áo này, ánh mắt của Phó Thị Lang cũng đã trầm hẳn xuống. Tuy rằng ở trong lòng có một suy đoán nào đó dần nổi lên, nhưng ông cũng không phải loại người chỉ nghe lời nói từ một phía. Đến cuối cùng việc là thế nào, ông phải tự mình nhìn thấy thì mới được.

“Kỳ Phương.” Ông gọi người tùy tùng của mình: “Bây giờ ngươi lập tức đến Lí Thủy một chuyến.”

Nếu Tam Nương không may gặp phải chuyện bất hạnh, thì dù chết cũng phải tìm thấy thi thể.

Cùng lúc đó, ở ngàn dặm ngoài Thanh Tùng Quan, Phó Yểu để quân cờ trong tay xuống, nói với Tam Nương: “Phó gia cuối cùng cũng phái người tới đón ngươi trở về, cảm động không?”

Trước đây Tam Nương mong muốn người nhà sẽ tới tìm mình bao nhiêu, thì bây giờ nàng oán hận người Phó gia bấy nhiêu.

“Ngài không thích, người Phó gia.” Tam Nương nhìn nàng hỏi: “Vì sao vậy?”

Vấn đề này nàng đã thắc mắc từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có thể dùng giọng điệu bình thường mà hỏi.

“Người Phó gia ích kỷ lại không có tình nghĩa, vì lợi ích mà có thể bán đứng người thân bên cạnh mình. Loại người cặn bã như vậy ai thích cho nổi.” Phó Yểu nói.

“Ngài nói rất đúng, nhưng mà có một người lại không giống vậy.” Tam Nương nói: “Tứ thúc của tôi là người liêm minh chính trực, khác với bọn họ. Nếu không phải nhờ có tứ thúc, thì Phó gia cũng chẳng có ngày hôm nay.”

Phó Yểu cũng không có phản bác, nàng tiếp tục đặt quân cờ xuống, nhưng Tam Nương có thể cảm nhận được rõ ràng là tâm trạng của nàng trở nên rất kém.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)