Căn phòng ở cách vách vị mỹ nhân ở thảo nguyên kia cuối cùng cũng dần thích ứng được với con thuyền này, không còn cảm giác say tàu giống mấy hôm trước nữa. Nàng nhìn thấy Kỳ Sương Bạch bước vào thì cất giọng oán giận nói: “Ta có chút hối hận, có lẽ từ đầu ta không nên đòi đi Giang Nam làm gì.”
Kỳ Sương Bạch đem điểm tâm để ở trước mặt nàng xong rồi cất giọng đáp: “Lần này ta đi Giang Nam là để nhập hàng, đến lúc đó lại xuất quan nữa. Ngươi trong quản thời gian này an phận một chút cho ta, bằng không đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì ta cũng không giữ được ngươi đâu.”
Nếu trên thuyền này chỉ có bọn họ thì hắn còn có thể chắn chắn mọi thứ. Nhưng mà hôm nay sau khi gặp được nhóm người Phó quan chủ, hắn dường như cảm giác mọi thứ sẽ không ổn nên phải càng cẩn thận một chút. Hắn cảm thấy bản thân giống như bị người ta nhìn thấu tất cả, trước mắt may mắn là Mạt Lệ Trát bị say tàu nên không lộ diện, nên kế tiếp hắn phải tiếp tục che giấu nàng ấy hạn chế cho nàng rời khỏi phòng.
Nhưng là cứ như vậy rời thuyền nà nói, hắn lại có chút không cam lòng.
“Ta đã biết.” Mạc Lệ Trát thè lưỡi, nàng ăn một khối điểm tâm lại tiếp tục trèo lên giường ngủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây