Sau khi xe ngựa của Liễu Phú Vân rời đi, quản sự của Kỳ gia lập tức lặng lẽ đi theo. Nhưng Liễu Phú Vân cũng đã sớm đề phòng, hắn cố tình đi vòng đường xa bỏ lại người sau lưng, sau đó mới đi thẳng đến chùa Hộ Quốc ở ngoài thành.
Phó Thị Lang thân là con thứ tư của Định Quốc Công. So với ba người ca ca tầm thường của mình, ông tốt nghiệp cao trung, mới ngoài bốn mươi đã làm nên một thân địa vị cao ngất ngưởng như bây giờ, ai cũng cười đùa nói ông là người có thể khiến phủ Định Quốc Công thịnh vượng suốt mấy chục năm.
Có thể nói, bây giờ Định Quốc Công phủ ngoài mặt là nghe lời Định Quốc Công, nhưng trên thực tế người chân chính nắm giữ quyền lên tiếng vẫn là vị Phó Thị Lang này.
Chính bởi vì điểm này mà trước kia vị quan chủ bảo y mang theo đồ đi tìm Phó Thị Lang, thì Liễu Phú Vân mới tin rằng nàng xác thật có chút ít năng lực gì đó.
Chờ khi y đến được chùa Hộ Quốc thì đã là giữa trưa. Muốn biết Phó Thị Lang ở đâu chỉ cần đi hỏi tăng lữ trong chùa là được.
“Công tử, hiện tại Phó đại nhân đang ở trong sơn cốc sau núi ngắm hoa, cùng trụ trì tiếp khách.” Gã sai vặt hỏi thăm xong lập tức về hồi bẩm nói.
“Ở sau núi?” Liễu Phú Vân ngừng bước chân, nếu đang thưởng hoa thì y không thể đi quấy rầy nhã hứng của bọn họ được: “Vậy ngươi đi xem bọn họ, nếu Phó đại nhân quay về thì lập tức tới thông báo cho ta.”
“Vâng.”
Chùa Hộ Quốc là ngôi chùa lớn nhất ở kinh thành, hơn nữa vừa mới đầu xuân, khách hành hương tới dâng hương lễ Phật rất đông. Liễu Phú Vân ôm cái hộp trong tay, tránh khỏi dòng người, tìm một chỗ yên lặng để ngồi xuống.
Người ngồi yên một chỗ mà chỉ có một mình, thường dễ dàng nghĩ đông nghĩ tây. Khi y đang phát ngốc nhìn chằm chằm vào cái hộp, thì đột nhiên ở bên cạnh truyền đến giọng nói của một đôi phu thê.
“Mấy ngôi chùa lễ Phật này có ổn không, lão nương đã đến mười mấy tòa chùa miếu rồi nhưng bây giờ vẫn chẳng thấy hoài thai.” Giọng nói của nữ nhân kia xem chừng rất không kiên nhẫn.
“Ngươi bái mấy cái tượng đất này có ích gì, còn không bằng buổi tối chúng ta nỗ lực nhiều hơn một chút.” Lời nam nhân không kiêng kỵ gì mà nói.
“Đánh rắm, thầy bói nói chúng ta đi bái lễ nhiều là có thể hoài thai mà. Vẫn luôn không có gì không phải là do trước kia ngươi giết người quá nhiều, nên bây giờ ông trời trừng phạt chúng ta đấy chứ?”
“Ta giết người quá nhiều? Không nói đến ta đã rửa tay gác kiếm nhiều năm trước, vả lại năm đó người ta giết đều là những tên cặn bã, nếu ông trời muốn luận công mà thưởng phạt thì chúng đã đã sớm sinh mười tám đứa rồi.”
“Ngươi còn dám cãi?”
“Ai da đừng nắm đừng nắm, lỗ tai của ta cũng sắp rớt ra rồi…”
Khi bọn họ đi từ núi giả bên kia qua tới đây, Liễu Phú Vân nhìn thấy một nữ nhân đang nắm lấy lỗ tai của một nam tử. Thân hình nữ nhân ục ịch, đi một bước, thịt trên má đều rung theo, nam nhân cao gầy, trông có chút giống cây sào trúc.
Không phải Liễu Phú Vân cố ý nghe lén, y đứng dậy hướng về phía bọn họ gật đầu xin lỗi, lui về sau nửa bước để thể hiện phép lịch sự của mình.
Nữ nhân nhìn thấy có người ngoài cũng không buông tay, nhưng đôi mắt lại nhanh chóng liếc nhìn mặt Liễu Phú Vân, chờ bọn họ đi qua, Liễu Phú Vân còn loáng thoáng nghe thấy: “Về sau có nhi tử ta cũng muốn nó có thể lớn lên tuấn tú như vậy.”
Nam nhân ở trong tay nữ nhân liều chết giãy giụa: “Theo ta lâu như vậy rồi ngươi cũng nên hết hi vọng đi. Không đúng, có phải ngươi muốn đổi tướng công? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nhìn bọn họ dần đi xa, Liễu Phú Vân theo bản năng cười nhợt nhạt một cái, nhưng khi ánh mắt chạm đến cái hộp ở trong tay, thì ánh sáng trong đáy mắt y dần tối sầm lại.
Lại ngồi ước chừng ba mươi phút sau thì gã sai vặt chạy về, thở hồng hộc nói: “Công tử, Phó đại nhân đã trở lại rồi.”
Liễu Phú Vân lập tức ôm hộp rời đi.
……
Bên này Phó Thị Lang vừa cùng trụ trì tách ra, tùy tùng liền đến nói nhỏ bên tai ông, là Ngũ Lang của Liễu gia cầu kiến.
Đối với người hậu bối Liễu gia này, Phó Thị Lang có ấn tượng không tồi. Hai nhà Phó Liễu là thông gia, ông cũng nguyện ý nâng đỡ hậu bối ưu tú.
“Hôm nay không phải ngày yết bảng à?” Phó Thị Lang nói. Ông đi ra khỏi thành chính vì không muốn suy nghĩ nhiều về mấy chuyện vặt vãnh.
“Dạ. Liễu Ngũ công tử đứng thứ năm mươi tám cao trung.” Tùy tùng đã sớm đi hỏi thăm tin tức.
“Hửm?” Việc này làm Phó Thị Lang có chút ngoài ý muốn. Khổ cực mười năm, thi cử chỉ trong phút chốc, theo đạo lý thì y nên ở trường chúc mừng mới đúng, bây giờ Liễu Phú Vân lại bỏ xuống nhiều người như vậy để tới tìm ông, xem ra là có chuyện quan trọng.
Nghĩ nghĩ, Phó Thị Lang lại hỏi: “Y tới bao lâu rồi?”
“Đã đợi ba mươi phút rồi ạ.”
“Ừm.” Phó Thị Lang sờ sờ râu, lát sau lại nói: “Bảo y tiến vào đi.”