Cây Bạch Quả một bên an ủi Tam Nương, một bên lòng đầy căm phẫn mắng: “Những người đó tự cho là bản thân làm chuyện xấu, không có ai phát hiện thì sẽ không có hậu quả. Thật ra chẳng phải thế, ông trời đều nhìn thấy hết. Kẻ ác không sợ trời nhưng sẽ gặp kẻ ác hơn, người hiền ắt sẽ được bề trên phù hộ và ban phước lành. Chờ xem đi, bọn họ sớm muộn cũng gặp xui xẻo thôi. Kiếp sau xem chừng cũng chỉ có thể làm một con vịt.”
Được nó an ủi một hồi, cảm xúc vốn đang dâng lên của Tam Nương dần dần bình ổn lại.
“Vì sao lại, là vịt?” Nàng hỏi với vẻ ngờ nghệch.
“Bởi vì làm vịt sẽ bị chúng ta ăn đấy.”
“…….” Tuy rằng khó mà có thể lý giải được tí hài hước nào từ chuyện này, nhưng nhìn nó nỗ lực giải thích cho mình hiểu như vậy, Tam Nương vẫn hiếm hoi có một lần trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”
“Ây dà, khách khí làm gì chứ.”
“Vậy còn ngươi, vì sao, lại bị nhốt ở đây?” Tam Nương hỏi nó.
“Ta à…” cây Bạch Quả cười hì hì: “Ta đang đợi một người. Chờ đến khi hắn đến, ta sẽ đi khỏi đây.”
“À.” Tam Nương nghĩ đằng sau chắc hẳn là một câu chuyện xưa không làm người khác vui vẻ chút nào, nên cũng không có hỏi nhiều.
Giờ Sửu vừa đến, Phó Yểu và Tam Nương rời khỏi chùa Đại Từ Ân.
Sau khi trở lại đạo quan, Phó Yểu nằm ở trên nóc nhà, nhịn không được nghĩ tới một ít chuyện cũ trước kia.
Khi đó nàng mới chết không bao lâu, một thân oán khí, không hóa thành lệ quỷ mà lại biến thành một con oán quỷ.
Oán quỷ tàn bạo nhưng lại không mạnh như lệ quỷ. Những người theo đạo Phật đuổi theo muốn tiêu diệt nàng, mà những cô hồn dã quỷ khác cũng muốn biến nàng thành đồ ăn trong mâm. Nàng một đường chạy trốn đến Kim Lăng, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cũng có một người như vậy vươn tay ra với nàng, hỏi nàng có muốn ăn một chút bạch quả không.
Không biết từ khi nào Tam Nương cũng lên nóc nhà, nàng nói với Phó Yểu:
“Cây Bạch Quả, là một người tốt.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Phó Yểu nằm không nhúc nhích.
“Có thể giúp hắn hay không.”
“Nếu hắn thật sự cần ta hỗ trợ, sẽ tự mình mở miệng nói.”
Tam Nương rũ đầu xuống: “Một đời người ngắn như vậy, cần gì phải chờ đợi chứ, lãng phí thời gian.”
Nhìn mấy ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời, giọng Phó Yểu cứng rắn nói: “Ngươi lại tự cho là đúng rồi.”
Ở chung với Phó Yểu lâu như vậy, Tam Nương đã không còn cẩn thận như trước nữa. Nghe nàng nói như vậy, lập tức liền hiểu được sau việc này chỉ sợ còn có nguyên nhân khác.
Buổi tối ngày hôm sau, lúc đến chùa Đại Từ Ân, thừa dịp cây Bạch Quả đang nghỉ đọc sách một lát, Tam Nương hỏi hắn: “Ngươi muốn tìm ai, có thể để, quan chủ giúp ngươi.”
Cây Bạch Quả rõ ràng là có chút sửng sốt, lát sau lại nói: “Không cần” Thấy Tam Nương vẫn còn đang nhìn mình, nó lại tiếp tục nói: “Được rồi, ngươi kể chuyện cũ của mình cho ta nghe, vậy ta cũng nói cho ngươi biết chuyện của ta.”
Những việc đó đã trôi qua nhiều năm như vậy, sớm đã không phải miệng vết thương vừa chạm vào liền đau đớn nữa rồi.
“Ta và ngươi giống nhau, đều có một người ở trong lòng. Trước kia chúng ta học cùng trường, vẫn luôn học cùng một lớp. Sau đó chuyện của chúng ta bị người khác phát hiện, chúng ta ước hẹn tuẫn tình*, ước định kiếp sau sẽ gặp lại nhau rồi thành đôi. Nhưng sau khi chúng ta uống xong thuốc độc, thì hắn được người cứu sống. Thời gian sau hắn trở lại quê hương. Nghe nói hắn đã cưới vợ, sinh con, đậu kì thi, thăng quan tiến chức, cả đời đều trôi chảy.”
“Ta cũng chẳng phải là không cam lòng, dù sao ta và hắn đều cùng nhau uống thạch tín, hắn có thể tiếp tục sống sót là do hắn chưa dứt trần duyên. Ta là một người đã chết, không thể nào bắt người sống cứ vậy mà thủ tiết chờ ta được. Ta chỉ nghĩ rằng, nếu chúng ta đã hẹn nhau kiếp sau, thì ta phải ở đây chờ hắn, chờ hắn cùng nhau đi qua cầu Nại Hà, hi vọng kiếp sau chúng ta có thể tốt đẹp đến với nhau.” Nói đến câu này, cây Bạch Quả cười một cái: “Kết quả thì như ngươi thấy đấy, đến bây giờ ta vẫn chưa chờ được hắn tới tìm ta. Ta không biết là do hắn đã quên mất ta rồi, hay vẫn nghĩ rằng ta đã không chờ hắn mà đi trước một bước. Thời gian ngàn năm, ta đã không có hy vọng xa vời rằng sẽ có kiếp sau. Ta chỉ là muốn gặp lại hắn một lần, nói với hắn là ta chưa bao giờ thất hẹn với hắn.”
Sau khi cây Bạch Quả nói xong, Tam Nương thật thà vỗ vỗ thân cây của y mà nói: “Nếu vẫn luôn như vậy thì sẽ đợi không được mất.”
“Phật nói nhân quả luân hồi, nhân duyên của ta và hắn còn chưa kết thúc. Nếu ta còn đang đợi thì hắn nhất định sẽ đến.” Bạch Quả nói một cách chắc chắn.
Không khí trầm mặc trong chốc lát, Phó Yểu vẫn luôn nhắm mắt trầm tư mở miệng nói: “Còn muốn đọc sách nữa không đây?”
“Đọc đọc đọc.” cây Bạch Quả vội nghiêm túc nói: “Bây giờ ta tiếp tục, hôm nay chúng ta sẽ đọc Cát hồng.”
Hôm nay thời gian nghe đọc sách vẫn kết thúc vào giờ Sửu như cũ.
Sau khi rời khỏi chùa Đại Từ Ân, Tam Nương vẫn luôn im lặng mãi. Ra khỏi thành, hội hợp với Triệu Hưng Thái, trong khi tên nhóc này một đường nói những thứ mình biết được về sông Tần Hoài, Tam Nương vẫn không hé răng nói nửa lời.
*Tuẫn tình: chết vì tình.