Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 36:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Kỳ Sương Bạch biết Liễu Phú Vân hoài nghi về việc Phó Tam Nương mất tích, hắn đã không định buông tha cho Liễu Phú Vân rồi. Lời Phó Ngũ Nương nói không thể giúp ích gì cho Liễu Phú Vân được, dù sao mấy lời đó đều là những lời thiếu suy nghĩ. Liễu Phú Vân ở cùng một chỗ với hắn, nếu trước kì thi mà diễn ra cái gì ngoài ý muốn, thì đến lúc đó đầu mũi thương chắc chắn sẽ nhắm về phía hắn. Nhổ cỏ tận gốc thật sự, là khiến Liễu Phú Vân vĩnh viễn đều không thể tham gia khoa cử, không thể bước vào chốn quan trường.

Nếu hắn bị người bắt với tội gian lận thi cử, thì không chỉ riêng hắn cả đời này không được yên thân, mà cả Liễu gia sau lưng hắn cũng sẽ chịu liên lụy theo.

Vì tính kế cho việc này, nên từ năm trước hắn vẫn luôn để ý tình hình. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi.

Trong đội ngũ quan chủ khảo lần này có một tên cực kì tham tiền, hắn ta tên là Phạm Văn, cũng là một trong những giám khảo ra đề thi. Xưởng ngọc của em vợ hắn cũng không phải chỉ để bán trang sức như vẻ bề ngoài, mà sinh ý thật sự kiếm từ việc tiết lộ đề thi, dù sao thì hoàng kim có giá nhưng ngọc vô giá. Vào thời điểm như này, chỉ cần tùy tiện tiêu chút bạc là con cá sẽ cắn câu ngay.

Nghĩ đến đây, Kỳ Sương Bạch nhếch miệng một cái, nói với gã sai vặt: “Ngươi nghĩ cách đem tin này cho người của Liễu gia biết.”

Dựa vào tính cách của Liễu Phú Vân, hắn biết rõ y chắc cũng sẽ chẳng bị mắc câu đâu.

Nhưng người Liễu gia lại không giống, Liễu gia nhiều thế hệ đều làm kinh thương, tài phú của họ làm bao người dòm ngó. Trước mắt điều họ mong muốn nhất chính là con cháu trong nhà có thể tiến vào triều đình, vì họ mà cố thủ tài phú cả nhà. Nếu khiến họ biết được có thể mua đề thi, tất nhiên sẽ nghĩ cách giúp Liễu Phú Vân một phen.

Chỉ cần Liễu gia mua đề thi, một khi Liễu Phú Vân thi đậu, thì hắn có thể nhất lao vĩnh dật, làm Liễu gia cùng Liễu Phú Vân đều đi đời cả đám.

Quản sự nghe xong lập tức vâng lời đi làm.

……

Kim Lăng.

Trong lòng của Tam Nương có chút bồn chồn không yên.

Đọc thư cho Phó Yểu hơn nửa tháng, cây Bạch Quả cũng dần dần thân quen với các nàng, thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Tam Nương, nó hơi đè thấp giọng, quay sang hỏi Phó Yểu: “Nàng ta bị làm sao ý?”

Dù sao việc này cũng sắp đến hồi kết rồi, cũng không có gì đáng giấu giếm: “Người trong lòng cùng kẻ thù của nàng đều phải tham gia khoa cử, nàng đang lo lắng người trong lòng sẽ bị kẻ thù của mình hãm hại.”

“À, việc này nghe qua có chút phức tạp.” Cây Bạch Quả nói: “Nhưng mà Phó cô nương ngươi lợi hại như vậy, chắc là có thể ngăn cản nhỉ?”

Tam Nương nghe vậy không nhịn được, lập tức nhìn về phía của Phó Yểu.

Phó Yểu mặt vô biểu tình nói: “Vì sao lại muốn ngăn cản, gậy ông đập lưng ông không phải còn thú vị hơn à?”

“Nói như vậy, trong lòng Phó cô nương đã có tính toán trước rồi phải không?”

Cây Bạch Quả vỗ chạc cây, giọng đầy khen ngợi nói: “Bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm. Phó cô ngươi nương ngươi đúng là một người có tấm lòng nhân hậu.”

“Người có tấm lòng nhân hậu ư?” Phó Yểu nhếch miệng cười: “Ngươi xác định cái từ này thích hợp dùng trên người ta à?”

“Ách…” Cây Bạch Quả không nói gì nữa. Một lát sau, nó lại nói: “Mặt của ngươi, vì sao lại biến thành như vậy?”

Không chỉ là không có tròng mắt, cả nửa khuôn mặt của nàng giống như bị thứ gì gặm qua, đến xương trắng đều lộ hết ra ngoài, nhìn qua thấy vô cùng rợn người.

“Tròng mắt thì bị đào, đầu lưỡi bị cắt, thi thể lại bị cắt ra thành từng mảnh nên thành như bây giờ.” Phó Yểu nói với giọng thản nhiên, ai không biết còn tưởng nàng đang kể về tình hình thời tiết của hôm nay.

Cây Bạch Quả im lặng một lát, an ủi nói: “Đừng khổ sở, tất cả đều đã qua rồi.”

“Ta sao lại phải khổ sở, đây cũng không phải thân thể của ta.” Phó Yểu ra vẻ không sao cả.

Cây Bạch Quả: “… Ngươi đây là đoạt xá trọng sinh? Không đúng, vậy thân thể này ban đầu là của ai?” Sau đó nó giống như nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Tam Nương ở bên cạnh.

“Là, của ta.” Tam Nương buồn bã nói: “Vị hôn phu, cùng muội muội của ta, âm thầm gian díu với nhau, bị ta bắt gặp, bọn họ giết ta diệt khẩu, vứt xác ta cho chó sói ăn nhằm hủy thi diệt tích. Bây giờ ta, vẫn còn nhớ rõ, cảm giác dao nhỏ cắt lên người mình, cả âm thanh, thực sự rất đau đớn…”

Nhớ lại chuyện cũ, quanh thân Tam Nương lại ẩn ẩn có dấu hiệu phát cuồng.

Lúc này cây Bạch Quả không biết từ chỗ nào, lấy ra một chùm Bạch Quả đưa tới cho nàng: “Đừng nghĩ! Ăn cái này đi, hương vị ngon lắm đó.”

Phó Yểu ngồi bên cạnh, nhìn quả kia được đặt vào trong tay mình, ngón tay giật giật.

“Nếu có gì không vui thì cứ ăn chút đồ ngon sẽ tốt lên đấy. Hai tên cẩu nam nữ kia nhất định sẽ gặp báo ứng, trên đời có luật nhân quả, bọn họ tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)