“Thì ra là thế, Liễu huynh đúng là giao lưu rộng khắp nơi nhỉ.” Kỳ Sương Bạch chắp tay, lên tiếng cáo từ: “Vậy ta đây tiếp tục đi đọc sách, nếu Liễu huynh có tâm sự cứ việc tìm ta nói chuyện.”
“Được, không tiễn.”
Sau khi Kỳ Sương Bạch rời đi, y cầm quạt xếp vân vê trong tay, trên mặt vẫn treo tươi cười ấm áp như cũ, nhưng ánh mắt lại lạnh hẳn đi.
Khi sắp ra tới cửa viện môn của y, hắn đã hỏi gã sai vặt, ra vẻ quan tâm nói: “Liễu huynh kia có tìm được Tam Nương không? Ta nhìn thấy y nếu cứ tiếp tục trông mất hồn mất vía như vậy thì cũng không phải là biện pháp tốt. Kỳ thi cũng chuẩn bị diễn ra rồi, bộ dáng y như vậy làm sao có thể học hành nổi.”
Chính gã sai vặt cũng lo lắng không thôi, vội lên tiếng đáp: “Nào có tìm được người. Đều đã hỏi thăm vài ngày rồi mà nửa điểm tin tức cũng không thấy. Nghe nói còn đi đến đạo quan xem bói mà cũng chẳng tìm thấy người.”
“Đi đạo quan xem bói?” Kỳ Sương Bạch cười cười: “Liễu huynh đúng là một người si tình. Nếu là Tam Nương vẫn còn ở đây, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho hai người bọn họ.”
Gã sai vặt cười khổ, cũng không nói tiếp nữa.
Khi Kỳ Sương Bạch trở về hậu viện nhà mình, gã sai vặt về nhà kể hết cho chủ tử của mình cuyện vừa rồi Kỳ công tử đã hỏi chuyện y: “Tiểu nhân đều dựa theo lời ngài phân phó mà làm rồi ạ.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Liễu Phú Vân đang viết chữ. Chờ y viết xong cả câu thì cán bút trong tay đã bị y nắm đến nứt cả ra.
Quan hệ của y và Kỳ Sương Bạch rất hời hợt, lần này tới kinh thành tham gia kì thi, Kỳ Sương Bạch lại chủ động mời mình ở cùng hắn. Sau đó thỉnh thoảng hai người cũng nói chuyện với nhau, tuy rằng chỉ chủ yếu quay xung quanh kì thi lần này, nhưng Kỳ Sương Bạch có nhiều lúc lại lơ đãng đề cập đến Tam Nương.
“Lại muốn thử ta sao?” Liễu Phú Vân nhìn vào hư không, đáy mắt có chút châm chọc, nhưng càng nhiều hơn là bi thương.
Kỳ Sương Bạch càng biểu hiện như vậy thì càng chứng minh việc Tam Nương mất tích không đơn giản như thế. Thậm chí, Tam Nương có khả năng đã…hắn thật sự không mong điều đó là sự thật.
Lúc này, gã sai vặt lại đến gõ cửa ở bên ngoài nói: “Công tử, Kỳ công tử đi ra cửa rồi.”
Liễu Phú Vân hít một hơi thật sâu rồi nói: “Về sau ngươi không cần tiếp tục chú ý hành tung của hắn ta nữa. Cũng không cần lại để người tới quấy rầy ta.”
Gã sai vặt cung kính đáp lời sau đó lui ra.
….....
Kỳ Sương Bạch bên này lại đi tới nhã gian đã được đặt trước ở tửu lâu, vào cửa đã thấy Phó Ngũ Nương đang nấu trà ở bên trong. Nếu không nói tới những mặt khác, chỉ nhìn dung mạo thôi thì nhan sắc của Phó Ngũ kém hơn nhiều so với Phó Tam.
Chỉ tiếc, Phó Tam lại là một đứa nói lắp.
Một đứa nói lắp thì sao có thể xứng làm chính thê của Kỳ Sương Bạch hắn.
“Trà ngon.” Kỳ Sương Bạch vừa bước vào cửa đã khen.
“Ngươi cũng chưa uống sao biết đây là trà ngon?” Phó Ngũ Nương cười khẽ.
“Trà nàng nấu, tất nhiên là phải ngon rồi.”
“Miệng lưỡi thật dẻo.” Mặc dù nói lời như vậy, nhưng trên mặt vẫn tươi cười như cũ, “Bên phía Liễu Ngũ, việc của Tam Nương có lẽ y cũng biết được chút ít.”
“Ta thấy hắn đã nổi lên nghi ngờ rồi.” Kỳ Sương Bạch vẫn như cũ không chút để ý mà nói: “Nhưng mà không tìm thấy thi thể cũng chẳng có chứng cứ, y hoài nghi như vậy cũng chả làm được gì đâu.”
“Nói vậy cũng đúng. Tam tỷ nhà ta đúng là có bản lĩnh mà, người cũng đã chết rồi mà còn có nam nhân muốn vì nàng chạy ngược chạy xuôi, đến cả việc trọng đại như khoa cử cũng chả quan tâm đến. Đúng là nữ nhân chỉ cần có gương mặt đẹp thì cái gì cũng đạt được.” Phó Ngũ Nương nghĩ đến tỷ tỷ mình, vẻ tươi cười trên mặt liền mất đi: “Thật muốn cho hắn trông thấy cái cảnh Tam Nương bị chó sói cắn xé.”
“Lại ghen tị sao?” Kỳ Sương Bạch sủng nịch mà nhéo mũi nàng một cái: “Nàng còn so đo với một người đã chết làm gì.”
Phó Ngũ Nương hất bàn tay hắn ra, nghiêm mặt nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Không thể để tên Liễu Phú Vân kia tham gia kì khoa cử lần này được.”
Kỳ Sương Bạch cười nhạt một cái, ánh mắt trông vô cùng u ám: “Ta hiểu rõ.”
Dù Phó Ngũ Nương không nói, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để kẻ khác phá hỏng những thứ mà hắn sắp có được.
Sau khi hai người thân mật trong chốc lát, Phó Ngũ Nương đội mũ có rèm lên rồi lặng lẽ rời khỏi nhã gian.
Nhìn bóng dáng nàng ta biến mất phía sau cửa, tươi cười trên mặt Kỳ Sương Bạch vẫn chưa tan hẳn, nhưng tay lại chạm nhẹ lên chén trà ở trước mặt mình một cái, chén trà mỏng manh liền rơi xuống đất, nước trà trong chén cũng rơi vãi khắp nơi.
“Quả nhiên lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất.”
Tuy rằng phủ Định Quốc Công là một cái thang không tồi, nhưng nếu có một người như vậy bên gối, hắn cảm thấy vẫn cần cẩn thận suy xét lại đã, cũng đâu nhất thiết không phải ả ta thì không cưới...