“Ngươi quả nhiên đã nhìn ra rồi.” Cây Bạch Quả có chút vui vẻ mà nói: “Nhiều năm như vậy, người tới tới lui lui rất nhiều, nhưng nhìn thấu được bản thể của ta thì chỉ có vài người. Không nghĩ tới ngươi cũng là một vị cao nhân đấy, trách không được ta nói cái gì ngươi cũng biết.”
Nghe thấy nó nói lời vô nghĩa này, Phó Yểu ngoáy ngoáy lỗ tai: “Bảo ngươi đọc sách mà sao không đọc, nói nhảm lắm thế?”
“Đọc đọc đọc.” Cây Bạch Quả vươn hai cái cành nhỏ để lật trang sách ra, trên miệng vẫn không ngừng nói: “Cao nhân, vì sao ngươi không tự mình xem đi, để ta đọc không thấy phiền phức ư?”
Phó Yểu gỡ mũ trên đầu ra, chỉ hai hốc mắt đen sì đang nhìn chằm chằm về nó: “Ngươi nói xem ta nhìn kiểu gì.”
“……” Nhìn vẻ mặt đáng sợ kia, cây Bạch Quả vô cùng biết điều mà mở sách ra: “Ta đọc là được chứ gì, bắt đầu ngay đây.”
Dưới tàng cây Bạch Quả, Phó Yểu ngồi ở trên kiệu nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh, thanh âm của cây Bạch Quả chậm rãi vang lên: “Đạo, có thể là đạo, nhưng cũng không hẳn là đạo…”
Đêm nay, tăng lữ trong chùa chỉ cảm thấy cả một đêm mà gió ở hậu viện chưa từng ngừng lại tí nào.
Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày Phó Yểu đều đúng giờ đến ngồi dưới tàng cây nghe đọc sách. Tam Nương cũng đi theo, nếu thỉnh thoảng có gì không hiểu còn hỏi cây Bạch Quả giải thích cho mình đó là cái gì.
Mà cây Bạch Quả cũng tự nhiên nghiệm ra một điều, lúc trước Phó Yểu đáp ứng với điều kiện “Làm bạn ở bên cạnh nói chuyện phiếm cùng hắn” không phải là chỉ việc ngồi đọc sách này đó chứ. Cho nên nó bị người này hố rồi sao? 囧
Mặt khác, tình hình buôn bán bên phía Triệu Hưng Thái vẫn chẳng có gì khởi sắc. Nhưng sau khi hắn nhấm nháp đồ ăn ở thành Kim Lăng này, đã dần dần tìm được nguyên nhân khiến việc buôn bán luôn hẩm hiu như vậy. Hai bên cách nhau ba trăm dặm, khẩu vị có chút khác biệt. Khẩu vị của người Kim Lăng thiên về ngọt, ăn gì cũng thích nhiều vị ngọt hơn, khó trách đồ của Lí Thủy buôn bán bên này luôn không có người mua.
Dựa vào hiểu biết của hắn về hai nơi, hắn định cải tiến hương vị của mấy loại đồ ăn Lí Thủy, xem có thể làm ra món mà cả hai bên đều thích ăn hay không.
Thời gian cứ trôi đi như vậy, cho đến hai tháng sau đó, số lần Tam Nương phát ngốc dần dần nhiều lên rồi.
“Kỳ thi mùa xuân chuẩn bị bắt đầu rồi.” Ngay cả ở Kim Lăng, nơi cách kinh thành ngàn vạn dặm thì khảo thí cũng trở thành chủ đề nóng nhất trong hai tháng trở lại đây.
Bởi vì Liễu Phú Vân là người phía nam nên cũng thường xuyên có người đọc sách nhắc đến tên của y ở các trà lâu. Tam Nương đi qua thỉnh thoảng sẽ nghe được tên của y, những lúc như vậy đều dừng chân lại mà yên lặng lắng nghe.
Phó Yểu nhìn thấy cũng không nói gì, chỉ là sau đó mỗi lần đi đến chùa Đại Từ Ân, nàng đều đi có một mình.
Việc này Liễu Phú Vân đang ở kinh thành cũng không hề hay biết. Hiện giờ y đang nằm nhìn cái hộp trên đầu giường của mình mà suy nghĩ đến xuất thần.
Năm trước từ sau khi rời khỏi đạo quan không biết tên kia, y đã từng nhờ người đi hỏi thăm tin tức của Tam Nương cùng tòa đạo quan đó, nhưng trước sau gì cũng toàn là mấy tin tức vô dụng.
Đã rất nhiều lần y cũng muốn mở cái hộp này ra xem bên trong rốt cuộc có cái gì, nhưng cuối cùng vẫn luôn kiềm chế lại.
Một đêm khó ngủ, sang đến ngày hôm sau, lúc Liễu Phú Vân đang rửa mặt thì cửa phòng bị gõ mấy tiếng.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy người ở chỗ cách vách y, tên là Kỳ Sương Bạch.
“Kỳ huynh.” Liễu Phú Vân mời hắn vào phòng nhưng Kỳ Sương Bạch lại chú ý đến sắc mặt không tốt của y mà hỏi: “Liễu huynh ngươi một đêm không ngủ, chẳng lẽ vẫn còn suy nghĩ về việc của Tam Nương?”
Chuyện Liễu Phú Vân đi tìm Tam Nương này sau khi bị người Liễu gia biết được thì cũng chẳng phải là bí mật gì. Bên phía kinh thành, Định Quốc Công cũng không cho phép Liễu Phú Vân đến Định Quốc Công phủ bái phỏng thêm lần nào nữa.
“Không phải, chỉ là sắp tới kỳ thi rồi nên ta có chút căng thẳng thôi.” Liễu Phú Vân cũng giải thích đơn giản.
Kỳ Sương Bạch lại thở dài, áy náy nói: “Nếu ta biết Liễu huynh tâm duyệt* Tam Nương thì lúc trước cũng chẳng đoạt người huynh yêu thích làm gì.”
Bị hắn khơi mào lên tâm sự, Liễu Phú Vân hít thở cũng có chút không thoải mái, y miễn cưỡng cười nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Kỳ huynh lần này có nắm chắc rồi nhỉ, ta nghe người bên ngoài nói năm nay ngươi chắc hẳn sẽ là Trạng Nguyên lang của cuộc khảo thí này.”
“Đây chỉ là xem trọng tại hạ nên nói đôi chút lời có cánh mà thôi.” Kỳ Sương Bạch khiêm tốn nói.
Hai người hàn huyên vài câu, Kỳ Sương Bạch đột nhiên nhìn thấy cái hộp được đặt ở bên cạnh bàn, không nhịn được hỏi: “Đây là…”
“À!” Liễu Phú Vân mặt không đổi sắc nói: “Thổ sản ta được một vị bằng hữu tặng cho ý mà.”
(*đặt vào trong tim, vô cùng yêu thích)