Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 33:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người bàn bạc với nhau một cách tỉ mỉ, sau đó quyết định sẽ tiến hành theo kế hoạch. Tuy rằng trong chốc lát không thể thu gom được nhiều đồ, nhưng ở chỗ này bọn họ đã có sẵn món chân gà cùng một ít điểm tâm của Thanh Tùng Quan.

Tới buổi tối, Triệu Hưng Thái mượn một chiếc xe đẩy từ tay Phương Nhị, bên trái bỏ một nồi chân gà hầm, bên phải bỏ một nồi điểm tâm các loại của Thanh Tùng Quan.

Đại khái là vì nể tình hắn muốn kiếm bạc, Phó Yểu mới đồng ý buổi đêm sẽ cùng hắn xuống núi.

Bọn họ lại đến Kim Lăng thêm lần nữa, vừa tới nơi Triệu Hưng Thái liền quen cửa quen nẻo mà đẩy xe đẩy tới sông Tần Hoài.

Giang chưởng quầy đã nói, bên kia sông Tần Hoài có rất nhiều kẻ lắm tiền, buổi tối ở đó cũng rất náo nhiệt. Mấy thứ này đem đến đó chắc hẳn cũng sẽ dễ dàng bán ra ngoài.

“Ta tới trà lâu phía trước để uống trà, khi nào ngươi bán xong rồi thì đến đây.” Phó Yểu nói xong liền ngồi lên kiệu nhỏ rời đi.

Triệu Hưng Thái thuận miệng đáp một câu cho có, sau đó mới chợt nhận ra, vậy mà không thấy Tam Nương đi theo bên cạnh Phó Yểu, cũng không biết nàng ấy đi đâu rồi.

Đột nhiên xuất hiện một cái quầy hàng mới cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn, nhiều nhất là chủ sạp ở bên cạnh trừng mắt nhìn, ý đồ cảnh cáo không cho hắn đoạt mất sinh ý.

Mà trên thực tế, món chân gà hầm này dường như không được người ở đây hoan nghênh cho lắm, mấy món điểm tâm bên cạnh cũng chả ai thèm hỏi han.

Vài giờ trôi qua, Triệu Hưng Thái mới chỉ bán được một chút điểm tâm, chủ sạp bên cạnh từ chán ghét bắt đầu chuyển sang nhìn hắn một cách đồng tình.

“Ngươi phải hét lớn tiếng lên, nếu ngươi không lớn tiếng ai biết được ngươi bán cái gì mà tới mua cho được.” Lão huynh cách vách vừa nói vừa khuơ khuơ hai tay.

Nhưng dù có đề nghị của hắn, đến giờ Sửu phải dọn dẹp sạp hàng mà cái gánh xe đẩy nhỏ của Triệu Hưng Thái vẫn buôn bán ảm đạm như cũ.

Trên đường trở về đạo quan, Tam Nương đã biến mất hai ba canh giờ lại xuất hiện.

“Bên phía chùa Đại Từ Ân đã chuẩn bị tốt. Hỏi khi nào thì đưa sách đến.”

“Không cần đưa, đêm mai chúng ta trực tiếp đến chùa đi.” Phó Yểu nói.

“Được.”

Triệu Hưng Thái ở bên cạnh nghe các nàng một hỏi một đáp, không biết nghĩ cái gì mà có vẻ không tập trung, chậm rì đẩy cái xe hàng.

Sau khi về đạo quan, vợ chồng Giang trưởng quầy cũng đặc biệt ở lại chờ bọn họ. Biết được việc Triệu Hưng Thái buôn bán không tốt thì ba người cùng với Tam Nương ngồi trước bàn, một lần nữa thương lượng về biện pháp bắt đầu kiếm tiền như thế nào. Còn Phó Yểu và Triệu lão gia thì ngồi ở trên nóc nhà uống rượu gạo.

“Ta nhớ rượu lần trước hình như còn chưa uống hết?” Triệu lão gia bất mãn nói. So với hương vị quỳnh tương ngọc dịch* lần trước, rượu gạo này đúng là chả ra gì cả.

“Ngài nhớ lầm rồi, hai thứ này đều là một loại mà.” Phó Yểu nói.

Triệu lão gia nhún nhún vai: “Hình như tâm tình của ngươi không được tốt cho lắm?”

“Biểu hiện của ta rõ ràng như vậy à?”

“Bằng không ngươi tìm ta uống rượu làm gì.”

Phó Yểu lẳng lặng uống hết một chén rượu gạo, buông bát rượu xuống nói: “Ta có một vị huynh trưởng, khi ta còn rất nhỏ, là y che chở cho ta bình an lớn lên. Bây giờ ta trưởng thành rồi, có đủ năng lực để thực hiện được nguyện vọng của y rồi, nhưng nguyện vọng của y lại là hồn phi phách tán. Ta có thể tìm được vô số lý do mà ngăn cản y, nhưng ta biết nếu cứ cố chấp giữ y lại thì người vui vẻ chỉ có một mình ta mà thôi.”

“Điều này đúng là một việc chẳng thể nào vui vẻ nổi.” Triệu lão gia gật đầu nói: “Vậy ngươi lựa chọn như thế nào?”

Phó Yểu nhìn chăm chăm về phía chân trời: “Đã đáp ứng người ta rồi thì đương nhiên phải tuân thủ ước hẹn.”

……

Ngày tiếp theo, Triệu Hưng Thái tiếp tục đi mở cửa hàng nhỏ của hắn. So với những đặc sản ở Lí Thủy không mấy được ưa chuộng ở Kim Lăng, thì đồ ăn nhẹ của Kim Lăng lại được người Lí Thủy ưa chuộng vô cùng, Triệu Hưng Thái thậm chí còn nhận được vài đơn đặt hàng mấy món này, làm cho hắn vui buồn lẫn lộn.

Vào đêm hôm sau, hắn vẫn đẩy sạp đi ra sông Tần Hoài như mọi khi, Phó Yểu mang theo Tam Nương chậm rãi đi tới chùa Đại Từ Ân.

Cậy Bạch Quả vô cùng giữ chữ tín, có mười mấy quyển sách đã được xếp ngăy ngắn chỉnh tề.

“Ngươi đọc cho ta nghe đi.” Phó Yểu nói với vẻ thản nhiên, cứ như việc này vốn dĩ là nhiệm vụ của cây Bạch Quả.

“Ta?” Cây Bạch Quả hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ đưa ra yêu cầu này.

“Trước kia không phải ngươi là tú tài sao? Đọc mấy quyển sách chắc hẳn không phải làm khó người nhỉ.”

“Sao người biết được ta đã từng là tú tài? Không đúng, ngươi nhìn ra được rồi?” Cây Bạch Quả rung rung chạc cây, dáng vẻ nhìn ra có chút kích động.

“Nhìn ra cái gì? Nhìn ra kỳ thật ngươi cũng chỉ là một người bị nhốt ở trong cái cây này?”

(*Rượu ngon làm bằng ngọc đẹp)

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)