Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Phó Yểu im lặng trong chốc lát, lúc sau lại nói: “Hình như ta nhớ không lầm, lời đồn đãi ở chùa Đại Từ Ân có quỷ, đều do các nữ khách hành hương nghe được có người cùng nàng nói câu ‘Có phải chúng ta có quen biết hay không?’ Ngươi tính thử một chút, ta là người thứ mấy mà ngươi nói lời này rồi?”

“Ặc…không nhớ rõ lắm.”

“Phải không? Vậy ngươi nhớ kĩ, ta là người, còn ngươi là cây, chúng ta không có khả năng.” Phó Yểu nói xong không thèm quay đầu lại, mang theo Tam Nương rời đi.

Chỉ còn lại cây Bạch Quả vẫn đứng im tại chỗ, nó không thể động, không thể nhảy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, hệt như ba mươi ngàn ngày trước đó….

———————-

Một đường tới cửa thành, còn chưa tới giờ sửu mà Phó Yểu đã trông thấy Triệu Hưng Thái đứng chờ ở đây. Cơ mà nhìn dáng vẻ của hắn rất uể oải, dường như đã bị ăn phải đả kích gì đó nên mới suy sụp như vậy.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tam Nương hỏi với vẻ quan tâm.

Triệu Hưng Thái ngẩng đầu, sau đó khẽ thở dài một hơi: “Món vịt muối ăn rất ngon. Đáng tiếc là ta không có đủ bạc, bằng không còn ăn thêm được mấy phần.”

“…” Tam Nương yên lặng, đem những lời an ủi nuốt vào lòng.

Ba người lại đi về hướng của đạo quan, lúc này trên đường không có một bóng người, đến khi ánh đèn trên thành dần mờ đi rồi bị bỏ xa, đạo quan liền xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

“Quan chủ, ngày mai chúng ta có đi nữa không?” Triệu Hưng Thái háo hức hỏi, hắn cảm thấy mình gấp chờ không nổi, muốn nhanh chóng được đến đó để nếm thử món ngon thứ hai.

Phó Yểu nhìn hắn, cũng không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi còn tiền hả?”

“…”

“Không có tiền mà còn mơ mộng vào thành, bộ định vô đó đi xin cơm ăn chắc?”

Triệu Hưng Thái bụm mặt, bộ dạng ỉu xỉu đi vào đạo quan.

Ngày tiếp theo, Giang chưởng quầy vừa tới phòng bếp, liền trông thấy Triệu Hưng Thái đang bận rộn chạy qua chạy lại không ngừng. Nàng đi vào nhìn thử, chỉ thấy trên bệ bếp chất đầy mấy dĩa điểm tâm.

Giang chưởng quầy tò mò hỏi: “Ngươi làm mấy thứ này chi vậy?”

Hiện tại khách hành hương muốn lên đạo quan dâng hương cũng đã thưa dần, bọn họ làm nhiều điểm tâm cũng bán không hết, đồ của ngày hôm qua còn đang đặt ở nơi đó đông lạnh nữa là.

“Ta định đem số điểm tâm này xuống núi bán.” Đây là cách mà hôm qua hắn suy nghĩ cả một đêm, cũng là biện pháp duy nhất có thể kiếm được tiền trong lúc này.

“Gì? Bán điểm tâm á?” Giang chưởng quầy cảm thấy có gì đó sai sai ở đây: “Ủa, không phải trước đó ngươi định xuống núi đi học nghề đó sao?”

“Không đi nữa.” Lúc này Triệu Hưng Thái mới nhớ tới một chuyện, đó là hình như Giang chưởng quầy còn chưa biết chuyện ngày hôm qua, hắn cảm thấy dù sao bọn họ cũng quen biết nhau, nên định châm chước một chút, với lại chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, vì vậy liền dứt khoát nói: “Đêm qua ta cùng với quan chủ đi Kim Lăng.”

“Ồ, thế chơi có vui không? Mà khoan, từ đã!” Lúc này Giang chưởng quầy mới tiếp thu được thông tin vừa rồi, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu lại: “Vừa rồi ngươi mới nói là đi đâu cơ, Kim Lăng á?”

“Đúng vậy, có phải rất ngạc nhiên đúng không?” Triệu Hưng Thái bỗng nhiên hưng phấn dạt dào, kể một hơi cho Giang chưởng quầy nghe: “Đêm qua chúng ta xuống núi, phải đi ngang qua một rừng cây, ai ngờ lúc ra tới nơi liền phát hiện đã tới thành Kim Lăng. Lúc ấy ta còn choáng váng, tưởng mình tới âm tào địa phủ cơ. Nhưng lúc sau vào được thành rồi, những người dân trong đó đều sống sờ sờ, còn có cả món vịt muối của Dương Liễu Cư, trời ơi món đó quá đỉnh, hương vị ngon tuyệt….”

Giang chưởng quầy nghe hắn kể lể không ngừng về chuyện của đêm qua, nàng vừa nghe vừa cười, tuy rằng đây vốn là chuyện lạ, nhưng nếu đặt trên người quan chủ thì nàng ta lại tin.

Chỉ là, đã hai mươi mấy năm nàng chưa đến thành Kim Lăng, hiện tại đột nhiên gần trong gang tấc, cứ có cảm giác mình chưa chuẩn bị tinh thần tốt để tiếp thu....

Kể đến khi miệng lưỡi khô khốc, Triệu Hưng Thái mới nói: “Cho nên bây giờ ta định kiếm thêm chút bạc, đồ ăn ở Dương Liễu Cư quá mắc, vịt muối là món rẻ nhất ở đó mà phải hơn một trăm văn mới mua được một con. Mấy món quý hiếm như thịt viên tứ hỷ chắc chắn càng đắt tiền hơn nhiều.”

“Thì ra là vì kiếm tiền.” Giang chưởng quầy đã bình ổn được cảm xúc của mình, nàng cười nói: “ Chỉ là kiếm tiền thôi mà, ngươi cần gì phải cướp đi sinh kế của Phương Nhị. Như vậy đi, bây giờ ta sẽ cho ngươi một thỏi bạc, ngươi nói với quan chủ đêm nay muốn đi thành Kim Lăng. Sau khi tới được đó, ngươi mua một ít đồ vật như đặc sản nổi tiếng linh tinh, buổi tối mang về đây, ban ngày thì đưa cho Phương Nhị đi chào hàng. Ngươi thấy thế nào, có muốn thử không?”

Nghe Giang chưởng quầy nói như vậy, ánh mắt của Triệu Hưng Thái bỗng sáng lên: “Cách này hay, nếu chúng ta có thể mua đồ ở thành Kim Lăng mang về đây, vậy sao không mang đồ ở đây đi lên đó thử?”

“Ừ, ý này cũng không tồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)