“Cô gia ngươi nén bi thương đi.” Nhóm hạ nhân tiến vào khuyên hắn đi ra ngoài: “Nữ nhân sanh sản đều là một chân bước vào quỷ môn quan, sơ sẩy một chút đều có thể mất mạng.”
“Ta không tin.” Kỳ Sương Bạch nắm chặt tay thê tử, có như thế nào cũng không chịu đi, mà Phó Ngũ Nương nằm trên giường cả người đều run rẩy, lại bị mọi người hiểu lầm là nàng quá cảm động với tấm chân tình của Kỳ Sương Bạch, vội ở bên cạnh khuyên: “Ngũ phu nhân, chúng ta biết ngươi không yên tâm cô gia và tiểu thư. Nhưng ngươi yên tâm đi, cô gia sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt, nàng sẽ bình an mà trưởng thành.”
“Không… Ngũ Nương nàng đừng rời khỏi ta!” Kỳ Sương Bạch lộ ra thần sắc vô cùng bi thương, gắt gao nắm chặt tay của Phó Ngũ tay không chịu buông.
Phó Ngũ Nương thấy hắn giả mù sa mưa làm cho nhiều người cảm động như vậy, tức giận đến muốn nổ phổi, nàng cắn chặt răng, gằn ra từng chữ: “Ngươi quá……” Còn một chữ ‘tàn nhẫn’ nàng còn chưa kịp nói ra thì đã trút hơi thở cuối cùng.
“Ngũ Nương!” Kỳ Sương Bạch kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, cũng hôn mê bất tỉnh bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây