“Không sao, tên nhóc đó tâm tư kín đáo, tính tình cũng rất cẩn thận, cho dù gặp chuyện gì chắc cũng sẽ có cách giải quyết, ngươi không cần đánh giá hắn quá thấp.” Mới chừng đó tuổi đã dám ra đời lăn lộn học nghề, chứng tỏ đây không phải là một người bình thường. Bởi vậy Phó Yểu không hề lo lắng gì mà thả người.
Khi cỗ kiệu đi qua sông Tần Hoài, hai bên bờ sông liền truyền đến một thanh âm, bụi tuyết cũng tung bay khắp các ngõ ngách ở trong thành. Giọng của ca nữ lanh lảnh vang lên, phối hợp với tiếng tỳ bà cực kì hài hoà, tiếng ca dường như phiêu đãng ở trên mặt nước. Váy áo và thân ảnh mờ mịt của các nàng tựa như mấy vị tiên tử, làm cho người nghe bất tri bất giác mà rơi vào trầm mê.
Thấy Tam Nương dừng chân lắng nghe, Phó Yểu cũng không đi vội.
Sau khi khúc ca kết thúc, nàng hỏi: “Thấy thế nào?”
“Rất hay.” Tam Nương thật lòng khen, lát sau lại cất giọng hỏi: “Đây là Kim Lăng?”
Ở một nơi hội tụ đầy đủ văn nhân và anh hùng như thế này, ngay cả trong không khí cũng mang theo một loại cảm giác ngợp trong vàng son.
“Đúng vậy, đây là Kim Lăng.” Phó Yểu đáp.
“Vậy ngài tới đây để làm gì?”
“Đi đến chùa Hộ Quốc.”
“Chỗ này cũng có chùa Hộ Quốc sao?” Tam Nương mơ hồ hỏi lại. Vùng ngoại ô ở kinh thành cũng có một ngôi chùa Hộ Quốc, thanh danh cực kì vang dội. Giờ đột nhiên nghe được ở chỗ này cũng có một ngôi chùa như vậy, nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi đừng quên, nơi này cũng từng là một thủ đô.” Phó Yểu nói: “Trước đây chỗ này có không ít văn võ bá quan thuộc tiền triều. Chỉ là hiện tại cũng không có ai kêu là chùa Hộ Quốc, mà sửa lại thành chùa Đại Từ Ân.”
Đang nói, khung cảnh của sông Tần Hoài nhanh chóng bị thay thế, trước mặt là một toà chùa miếu xuất hiện ở trong mắt Tam Nương.
Hai người bọn họ xuyên tường mà vào, không đi ngang qua Đại Hùng Bảo Điện mà chỉ đi tới hậu viện.
Bên trong hậu viện trống không, cái gì cũng chưa có, chỉ có một gốc cây Bạch Quả lớn. Hiện tại còn chưa vào xuân, trên cây Bạch Quả trụi lủi, khắp nơi đều lộ ra vẻ tiêu điều và xác xơ.
Phó Yểu đang đứng dưới tàng cây, Bạch Quả lại lên tiếng: “Xem ra thành Kim Lăng đón tiếp một vị khách ghê gớm tới chơi, hy vọng tối nay trong thành đều bình an không xảy ra chuyện.”
Trái với ngoại hình già nua, giọng của cây Bạch Quả này lại non nớt như một thiếu niên, mang theo một loại tinh thần phấn chấn kỳ dị.
“Không cần hiểu lầm.” Phó Yểu lên tiếng giải thích: “Ta chỉ tới đây thu thập một ít tin tức từ ngươi.”
“Như ngươi đã thấy, ta chỉ là một thân cây, chỉ sợ là ngươi hỏi sai người rồi.” Cây Bạch Quả lên tiếng từ chối.
Phó Yểu cũng không tức giận trước thái độ của nó, chỉ từ tốn nói tiếp: “Phế đế của tiền triều một lòng cầu tiên, thiên hạ đều nói sử sách ghi chép đều ở thành Kim Lăng này. Sau khi tiền triều bị diệt vong, số sách này đã thất lạc ở đâu, không một ai hay biết, chỉ cần ngươi gợi ý cho ta, về sau mỗi ngày ta sẽ đến đây nói chuyện phiếm với ngươi.”
“...” Tam Nương cạn lời, cảm thấy đề nghị mà quan chủ đưa ra thật ngoài ý muốn.
“Thật không?” Bạch Quả vui vẻ hỏi, nhưng rất nhanh nó lại trở về dáng vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi muốn tìm sách đó làm gì? Với tu vi hiện tại của người, chắc hẳn không cần tới những thứ này.”
“Ta chỉ muốn tìm một ít đồ vật mà thôi.” Phó Yểu nói.
“Vậy ngươi sẽ không đem sách chiếm làm của riêng chứ?”
“Sẽ không.”
“Vì sao ngươi lại tìm ta để hỏi?” Cây Bạch Quả nói với vẻ nghi hoặc.
“Trong cái toà thành này, nếu có sinh linh nào sống lâu hơn ngươi thì ta cũng sẽ tìm đến nó, đương nhiên không quấy rầy ngươi làm gì.”
Cây Bạch Quả trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Vậy sao ngươi biết ta thích cùng ngươi nói chuyện phiếm?”
“Hành khách tới dâng hương đều sẽ đi ngang qua hậu viện, ít nhiều gì cũng nghe được tiếng nói chuyện, lời đồn đãi này truyền khắp đại giang nam bắc, ngươi nghĩ vì sao ta biết được?” Phó Yểu nói.
“…” Cây Bạch Quả có chút ngượng ngùng mà ho khan một tiếng: “Vậy mỗi ngày ngươi có thể đến nói chuyện với ta trong bao lâu? Nếu chỉ trong chốc lát thì không được.”
“Ít nhất một canh giờ.”
“Thành giao.” Bạch Quả lập tức đồng ý một cách sảng khoái: “Số sách đó đã thất lạc từ lâu, chỉ là vẫn nằm đâu đó trong thành Kim Lăng này. Nếu ngươi muốn có, ta không giúp được, nhưng nếu ngươi chỉ muốn mượn đọc một chút thì ta có cách.”
“Được.” Sau khi Phó Yểu giao kèo với nó xong xuôi, liền xoay lưng chỉ huy người giấy khiêng cỗ kiệu rời đi.
“Chờ chút đã.” Một thanh âm truyền đến từ phía sau.
Phó Yểu dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía nó.
“Có phải ngươi quen biết ta không?” Cây Bạch Quả tò mò hỏi: “Giọng điệu của ngươi lúc nói chuyện với ta, làm cho ta cảm thấy chúng ta đã quen biết rất nhiều năm.”