“Như thế à?!” Phó Yểu gật gật đầu nói tiếp: “Nếu ngươi là kẻ muốn cho người muốn nhận, vậy ngươi tiếp tục đi đầu thai đi.” Nói xong nàng vung tay lên, Trân Châu đã biến mất ở đạo quan.
Trân Châu đi rồi, những người khác vẫn chậm chạp không nói chuyện. Phó Yểu có chút đáng tiếc nói: “Còn tưởng rằng ta có thể có thêm chút lợi gì đó mà không cần tốn sức, xem ra vẫn là tự mình động thủ rồi. Các ngươi nói chuyện đi, ta đi ra cửa một chuyến.”
Phó Yểu nói đi là đi, những người khác hai mặt nhìn nhau, một lúc sau nam nhân gầy nói: “Cái nhà cao cửa rộng đó sao nhìn có vẻ còn lợi hại hơn cả Ma giáo nữa nhỉ?” Bị đánh cho chết như vậy còn nghĩ là do chính mình làm sai nên xứng đáng nhận sao?
Hắn quả nhiên vẫn là kiến thức hạn hẹp.
“Gia đình giàu có đều là như thế này.” Tam Nương thở dài nói: “Không phải bọn họ đứng dậy không nổi, mà là đã quá quen rồi. Có mấy gia nô, nếu ngươi mà trả bọn họ khế ước bán mình, bọn họ còn tưởng rằng chính mình đã làm sai cái gì, nên chủ nhân mới muốn đuổi bọn hắn đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây