“Cô nương tha mạng!” Trân Châu vội bò tới cầu tình, nhưng là lại bị Dư Thục Nhã đá văng ra nói: “Lấy cái tay dơ của ngươi ra khỏi ta, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng đáng chạm vào ta. Các ngươi còn đứng đấy làm gì nữa, còn không mau dẫn người đi.”
Không ai dám cãi mệnh lệnh của nàng, cho dù là sắc mặt trắng bệch cũng chỉ có thể lôi Trân Châu ra ngoài.
Sau khi mọi người lui ra, Dư Thục Nhã để Thúy Kiều đem đồ ăn xuống.
Thời điểm Thúy Kiều cúi đầu xuống dọn dẹp đồ ăn, Dư Thục Nhã không chút để ý mà nói: “Ta biết thuốc mỡ kia là do ngươi lấy.”
Cả người Thúy Kiều cương cứng tại chỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây