“Ngươi đáng chết!” Dư Thục Nhã lại đạp một cái lên người nàng, sau đó mới tức giận vào phòng.
Thấy nàng đã vào phòng, nô tỳ mới dùng hết sức đứng lên, cũng may có người ở bên cạnh đỡ nàng một cái, nàng mới không té ngã thêm một lần trên mặt đất.
“Trân Châu… ngươi không sao chứ?” Nô tỳ khác quan tâm nói.
Trân Châu lắc đầu: “Ta không có việc gì, chúng ta mau đi vào hầu hạ đi.”
Chịu đựng đau đớn ở ngực, Trân Châu cố gắng tỏ ra không có việc gì mà hầu hạ đến nửa đêm. Nàng quay về phòng của mình, cởi trang phục ra liền thấy được một mảng xanh tím ở trên ngực. Nàng lấy một lọ thuốc mỡ lung tung xoa trên ngực, sau đó mới chui vào trong chăn khóc thút thít.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây