Chung Ly cười một cái, nói: “Ngươi nhìn trúng cái gì ở nơi này thì cứ tùy tiện lấy.”
“Đừng mà, hôm nay ngươi không keo kiệt soi mói, ta thật có chút không quen.”
Lúc này Chung Ly mở mắt, hắn nhìn Phó Yểu nói: “Ta đã sao chép xong hết sách rồi.”
“Cái gì?” Phó Yểu không rõ nguyên do, mờ mịt hỏi lại.
“Ta cho rằng phải chép sách rất lâu, hôm trước ta đã chép xong rồi. Vốn muốn như trước đây, ra ngoài đi dạo, hoặc hóa thành người nào đó rồi tới nhân gian lượn vài vòng. Nhưng đột nhiên ta lại phát hiện, ta đối những việc này không hề có hứng thú nữa. Giống như đồ ăn ăn lâu rồi sẽ ngán, một việc làm nhiều sẽ thấy phiền. Mà sống quá lâu, sẽ muốn chết.” Chung Ly nhìn đỉnh mộ khắc ngọc bích, thản nhiên nói: “Chắc ta sắp phải rời khỏi đây rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây