Đợi xe ngựa đi tới Phương gia thôn, chỉ thấy những phụ nhân đang cầm từng viên gạch đặt xuống cửa thôn. Mà phía trước các nàng, là một con đường đá xanh rộng bằng hai chiếc xe ngựa.
Ở sơn thôn bần cùng như vậy, có một con đường như vậy chắc chắn là vô cùng bắt mắt.
Có điều Lục An tiên sinh nhìn xung quanh, lại thấy bất kể là nông dân làm việc trong đồng ruộng, hay là đứa trẻ đuổi vịt ở hai đầu bờ ruộng, khuôn mặt mỗi người đều mang ý cười, sống rất có hy vọng.
“Những con vịt này, chắc là cung cấp cho Thanh Tùng Quan.” Sau khi Lục An tiên sinh nhìn thấy những con vịt này, nháy mắt đã nghĩ tới rất nhiều.
“Chắc là vậy.” Đỗ huyện lệnh nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây