Sở Vương cười nói: “Nói như vậy, lệnh sư huynh xuất hiện ở chỗ này, cũng là do ngươi sai khiến?”
Giang Chu cười: “Thiên hạ náo nhiệt như vậy, núi Phương Thốn là thế ngoại, cực kỳ thanh tịnh, những sư huynh sư tỷ kia của ta chưa chắc chịu được sự tịch mịch, dù sao cũng phải đi ra xem phong cảnh thế gian.”
“Phương Thốn sơn?”
Sở Vương nhấm nuốt một tiếng, nhìn lướt qua hình ảnh trong giếng trời, nhìn thoáng qua thân ảnh áo trắng như tuyết kia.
Không khỏi lại thở dài lần nữa: “Tuy là cuồng nhân, nhưng cũng không phải tục nhân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây