Vương Trọng Diệp chắp tay ở phía sau, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu mới phun ra một chữ: “Chờ.”
Mấy người Trịnh huynh đệ hai mặt nhìn nhau.
Lúc này Triển Tử Kiền cũng không có sức nghi ngờ, chỉ có thể tạm thời bình tĩnh lại, vận nội khí, giải quyết khí huyết cuồng loạn.
Một lát sau, sắc mặt dần dần khôi phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây