Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục

Chương 277: Tam nguyên giao bác

Chương Trước Chương Tiếp

Sở Hoài Bích giật nảy mình, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng vẫn cố gắng tự trấn định, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra tư thế Quận chúa nương nương của mình.

“Ngươi là ai? Dám xông vào Sở vương phủ?”

“Có tin bản quận chúa ra lệnh một tiếng, ngươi lập tức sẽ vạn tiễn xuyên tim?”

Bóng đen cười nói: “Ha ha, Quận chúa nương nương cũng không nên hiểu lầm, ta là người của Sở Vương điện hạ sai khiến, người hèn hạ, sao lại dám bất kính với Quận chúa nương nương?”

“Nếu đã như vậy, ngươi cũng mau mau lui ra, đừng cản đường bản quận chúa, hừ.”

Sở Hoài Bích vừa nói vừa rút lui.

“Ầm!”

Mới đi được vài bước, lại bỗng nhiên đụng phải một bức “Tường“.

Một bóng đen khác xuất hiện, nói: “Hứ, trước mặt Quận chúa, sao ngươi dám vô lễ? Quận chúa là người có thân phận gì, ngươi có thể xằng bậy sao?”

“Còn không mau mau quỳ xuống thỉnh tội.”

Sở Hoài Bích chỉ cảm thấy trên đầu có một mảng lớn bóng đen đè xuống.

Sợ hãi quay đầu lại, chợt kinh hô một tiếng, liên tục lùi lại mấy bước.

Chẳng biết từ lúc nào, phía sau nàng đã xuất hiện một bóng người to lớn.

Là một đại hán tướng mạo thô kệch bình thường, nhưng thân cao hơn trượng, đứng ở đó, thân thể giống như một bức tường.

Đầu vai có một cây trụ lớn thật dài.

Chín con rắn khổng lồ quay quanh trụ lớn, đầu ngẩng cao, múa trên không trung, phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.

Hắn khom người xuống chỗ nàng, quỳ một gối xuống.

Giống như một ngọn núi nhỏ đè xuống, cảm giác áp bách mười phần.

Nhất là chín con cự xà ngẩng cao đầu trên trụ, đồng tử xanh biếc lạnh như băng, lưỡi rắn màu đỏ tươi khiến nàng ta cảm thấy không rét mà run.

Bóng đen phát ra tiếng cười duyên: “Thu hồi những bảo bối kia của ngươi, đừng dọa quận chúa nương nương.”

Đại hán nghe vậy cúi đầu, chín con rắn khổng lồ từ từ lùi lại, nằm trên cột trụ, như phù điêu trên cột.

Sở Hoài Bích trong lòng sợ hãi, nhưng quật cường cắn chặt răng: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Quận chúa nương nương không cần sợ, hắn chỉ là bộ dạng xấu chút thôi, người cũng rất dịu dàng, khanh khách...”

Bóng đen cười nói: “Vừa rồi điện hạ phân phó hắn đi làm chút chuyện, không nghĩ tới lại gặp quận chúa nương nương ở chỗ này, mới chưa từng né tránh, ngược lại khiến quận chúa ngươi kinh hãi.”

“Khặc khặc khặc, còn ở đây làm gì? Mau đi làm chuyện của ngươi đi.”

“Sưu sưu sưu” đại hán im lặng đứng lên.

Chỉ là động tác “khinh nhẹ” này, quanh thân không ngờ lại dấy lên cuồng phong.

Thổi đến quần áo Sở Hoài Bích bay phần phật, không nhịn được lấy tay che mặt.

Nhưng mà nhớ tới lời nói vừa rồi, lại vội vàng kêu lên: “Đứng lại!”

“Ngươi muốn đi làm gì?”

Đại hán vai khiêng trụ lớn, cũng không để ý tới tiếng kêu của nàng.

Những nơi đi qua, mặt đất đều đạp lún xuống từng dấu chân khổng lồ, lại không nghe được nửa điểm tiếng vang.

Hắc khí lưu chuyển, bóng đen đột ngột xuất hiện sau lưng Sở Hoài Bích, dán vào bên tai nàng.

Sở Hoài Bích chỉ cảm thấy từng luồng khí tức âm lãnh phun ra nuốt vào bên tai.

“Quận chúa, vẫn là không nên xen vào việc của người khác, làm tốt chức Quận chúa nương nương của ngươi đi, phá hỏng đại sự của điện hạ, cho dù ngươi là ái nữ của điện hạ, chỉ sợ cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra nha.”

“Âm, ngươi quá càn rỡ.”

Giọng nói lạnh lùng từ trong tẩm cung Sở Vương xa xa truyền đến.

Sở Hoài Bích vui mừng: “Phụ vương!”

“Điện hạ, thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở Quận chúa nương nương một câu.”

Bóng đen trầm mặc một lát, trong lời nói hơi thu lại.

“Nữ nhi của bản vương, cần gì ngươi xen vào?”

Bóng đen như cúi đầu xuống: “Là thuộc hạ đi quá giới hạn, mong điện hạ thứ tội.”

Sở Vương thanh âm lạnh lùng nói: “Lại có lần sau, chớ trách bản vương không để ý mặt mũi của Thất Tuyệt cung chủ.”

“Vâng.”

Sở Hoài Bích vội vàng hô lên về phía tẩm cung: “Phụ vương, quái vật kia muốn làm gì? Người để nó về được không!”

“...”

Sở Vương trầm mặc một hồi, mới nói: “Hoài Bích, đây là chuyện của người lớn, ngươi không cần để ý tới.”

“Phụ vương! Con không phải là tiểu hài tử!”

Sở Hoài Bích hô to một tiếng, hai mắt đỏ lên, nức nở nói: “Phụ vương, người biến trở về được không? Mấy ngày nay người biến thành như vậy khiến Hoài Bích sợ quá!”

“...”

Sở Vương trầm mặc hồi lâu, mới yếu ớt lên tiếng: “Người đâu, đưa quận chúa trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Phụ vương!”

Sở Hoài Bích khóc lóc hô lên, chỉ là ở trong Sở Vương phủ, không ai có thể chống lại mệnh lệnh của Sở Vương, cho dù nàng là quận chúa.

Rất nhanh đã được người ta đưa về phòng mình.

Bên ngoài còn có canh gác sâm nghiêm.

...

Bên ngoài Ngô Quận thành.

Giang Chu đứng bên cạnh Hoài Thủy.

Đoạn thủy vực này, nhiều nhất là người báo án, nói nhìn thấy một đoạn có bạch thi trôi nổi.

Nhưng hai ngày này, hắn hoặc sáng hoặc tối, đã điều tra mấy đoạn thuỷ vực, nhưng không phát hiện bạch thi gì cả.

Lộ Vong Cơ cầm la bàn ở bên cạnh, nhăn mặt rồi bấm đốt tính toán.

Miệng thì thào: “Kỳ quái... kỳ quái...”

“Thiên địa nhân tam nguyên giao bác... Mệnh số đều ẩn nặc...”

Giang Chu đi tới: “Sao vậy? Tính không ra?”

Lộ Vong Cơ vô thức lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Tam Nguyên giao bác, Mệnh Số ẩn nấp, cát hung không hiện...”

“A!”

Hắn bỗng nhiên kêu một tiếng, la bàn rơi xuống đất, lại theo tiếng mà vỡ vụn.

Hắn lại không để ý tới sư môn chí bảo của mình, hai tay ôm đầu, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Giang Chu cả kinh: “Ngươi làm sao vậy?”

Vừa định ôm lấy hắn, Lộ Vong Cơ bỗng nhiên dừng lại.

Giang Chu nâng hắn dậy, đã thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hai đạo vết máu từ trong mắt chảy ra.

Hắn nắm lấy cánh tay Giang Chu, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ kêu lên: “Giang Chu, đừng điều tra nữa!”

Giang Chu nhíu mày: “Có ý gì?”

Lộ Vong Cơ đột nhiên quát lớn: “Đừng tra xét nữa! Nghe không hiểu tiếng người à?”

“Được được được, không tra sẽ không tra.”

Giang Chu thấy dáng vẻ điên cuồng của hắn, vội vàng nói.

Lộ Vong Cơ nhắm chặt hai mắt: “Thật? Ngươi không lừa ta?”

“Ta lừa ngươi một đứa nhóc con làm gì?”

Lộ Vong Cơ vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta mau trở về!”

Giang Chu bất đắc dĩ, đành phải quay đầu lại hướng Ất Tam Tứ kêu lên: “Ngươi cõng hắn.”

Đoàn người lại lần nữa phí công vô ích mà về.

Giang Chu không chỉ không tra ra cái gì, mà sương mù trong lòng ngược lại càng ngày càng dày.

Trước khi đi quay đầu nhìn thoáng qua nước sông cuồn cuộn, lông mày nhíu sâu.

Lộ Vong Cơ là một đứa bé kiêu ngạo, hắn cũng không thèm ngó tới nhân vật như Nguyên Thiên Sơn, là cái gì có thể khiến hắn sợ thành như vậy?

Án Hoài Thủy Bạch Thi, giày vò lâu như vậy.

Chỉ là tra ra càng nhiều người đã thấy Bạch Thi, biết được đã gặp Bạch Thi, cũng không chỉ là nam nhân mà thôi.

Chỉ là gặp qua nữ nhân đều không có chuyện gì, chỉ cho là thi thể bình thường, đều không có gì để tâm, không có báo án, trong hồ sơ vụ án Túc Tĩnh Ti mới không có ghi chép.

Trừ cái đó ra, cũng không thu hoạch được gì.

Giang Chu mang Lộ Vong Cơ về Giang trạch.

Kiểm tra cho hắn, phát hiện hai mắt đứa bé này chỉ bị thương nhẹ, nhưng thần hồn lại giống như bị thương nặng.

Cũng may hai ngày này hắn chém giết mấy yêu ma, trong tay vừa vặn còn có 1 hộp Âm Linh Cao, một hộp Dương Linh Cao cũng không có tác dụng.

Hắn sớm đã phát hiện những thứ này không chỉ có thể tăng cường thần hồn thân thể, còn có thể trị liệu thương thế.

Liền lấy ra cho tiểu tử này dùng.

Hiệu quả lập tức thấy rõ, chẳng những thương tích nhanh chóng khôi phục, hắn cũng coi như nhân họa đắc phúc, được không ít chỗ tốt.

Nhưng mà dù sao cũng là đứa trẻ, có lẽ là bị kinh sợ, tinh thần đại giảm, sau khi dùng cao dược, cả người buông lỏng, liền ngủ thiếp đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 36%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)