“Nói như vậy, sát hại Vi Viên Chiếu, một là vì hù dọa Vi Thụ, hai là vì giá họa, ngay cả Trần tiểu thư ngươi cũng gả sáu... Khụ khụ.”
“Giang Chu” ho khan hai tiếng, qua câu này nói: “Cũng là do vị Thứ Sử đại nhân kia gây nên?”
Trần Thanh Nguyệt mặt không biểu tình nói: “Đe dọa, giá họa, đúng là có chuyện này, nhưng tiểu nữ gả cho người khác, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.”
“Giang Chu” nghe vậy hai mắt sáng lên, hỏa quang nhảy lên.
Hắn ngửi được mùi bát quái.
Thăm dò nói: “Là... Bởi vì Thần Tú đại sư?”
Lúc này trong đầu hắn đã não bổ tám mươi tập kịch tình liên tục.
“...”
Trần Thanh Nguyệt dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn một hồi.
Sao ta không sớm nhìn ra được tên này nhiều chuyện như vậy?
“Đây là việc tư của Thanh Nguyệt, không liên quan đến Bảo Tín.”
Trần Thanh Nguyệt thần sắc nhàn nhã nói: “Lần này tiểu nữ tử hiện thân, một là để tránh né thiên tai.”
“Gia phụ một ngày không theo, Bảo Tín một ngày không nghỉ, tiểu nữ tử cũng phí rất nhiều sức lực mới đưa phụ thân ra khỏi Nam Châu.”
“Nhưng vẫn bất đắc dĩ, không thể không bỏ chạy, dùng phương pháp kim thiền thoát xác, dùng Thanh Hoàng Giải Thể Trọng Sinh Đại Pháp, sớm lưu lại phân thể, trùng sinh ở đây.”
“Thứ hai, chính là theo ý phụ thân, nhắc nhở Giang công tử một chút, để báo ơn ngày đó.”
“Phụ thân có một câu, bảo tiểu nữ tử nhất định phải đưa đến.”
“Bây giờ Nam châu đã là vùng đất thủy hỏa, Giang công tử vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.”
“Công tử và thái tể đương triều có giao tình, nên sớm thoát thân, đi Ngọc Kinh mới phải, lui có thể bảo vệ tính mạng, tiến cũng có thể mượn tay thái tể đương triều, đem Bảo Tín kia áp chế.”
“...”
“Giang Chu” trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ tính khả thi của đề nghị này.
Một lúc lâu sau, mới nói: “Có lẽ Giang mỗ không đi được rồi.”
Trần Thanh Nguyệt nói: “Vì sao lại như vậy?”
“Giang Chu” cười một tiếng, nói ra chuyện mình lấy Nhân Hoàng Kim Sắc ra, giam Nguyên Thiên Sơn vào ngục.
Trần Thanh Nguyệt tránh kiếp nhiều ngày, không biết thế sự.
Nghe thấy Giang Chu làm ra đại sự bực này, có chút kinh ngạc.
Nàng cũng không phải là tiểu thư khuê các không hiểu thế sự, biết Giang Chu hiện giờ khả năng thật không lớn có thể đi ra Nam châu.
Không nói sức ảnh hưởng của Nguyên Thiên Sơn, chỉ sợ đồng nghiệp cũ của hắn đều đang tìm cơ hội đối phó với hắn.
Nàng còn biết lúc trước Bảo Tín điều Nguyên Thiên Sơn tới, còn có mục đích khác.
Cộng thêm chuyện Trần gia lần trước, Giang Chu đã liên tục phá hư chuyện tốt của hắn hai lần.
Chỉ cần hắn rời Nam Châu, chỉ sợ không đi ra quá xa sẽ đầu một nơi thân một nẻo.
Nàng còn không biết, Giang Chu phá hư “chuyện tốt” đâu chỉ có một hai chuyện?
Nếu không phải đang ở Túc Tĩnh Ti, trong bóng tối còn có người mà chính Giang Chu cũng không biết đang che chở cho hắn.
Bảo Tín cũng đã sớm động thủ.
Bất quá vô luận như thế nào, bản thân Giang Chu cũng hiểu được, khi hắn chuyển Nhân Hoàng Kim Sắc ra ngoài, cũng đã đặt mình vào trung tâm vòng xoáy.
Là không thể thoát ly.
Lại nói, hắn cũng không muốn thoát ly.
Trần Thanh Nguyệt hơi trầm ngâm, nói: “Theo Thanh Nguyệt thấy, Giang công tử hình như cũng không có ý chạy trốn?”
Giang Chu tự nhiên cười nói: “Không sai, người này tàn hại sinh linh bách tính như thế, Giang mỗ tuy không phải anh hùng, nhưng cũng không dung hắn làm điều ngang ngược như thế.”
“Nếu để mặc việc này phát triển, ít ngày nữa Nam châu sẽ lâm vào họa đao binh, đến lúc đó bách tính gặp nạn, sinh linh đồ thán, Giang mỗ lại tĩnh tâm được sao?”
“Thân là Túc Tĩnh Ti Túc Yêu Giáo úy, chức trách trong người, Giang mỗ cũng khó mà ngồi yên không lý đến, dù thân tử đạo tiêu, lại có gì sợ?”
Cao điệu thôi, không ngại hát, không có chỗ xấu.
“...”
Trần Thanh Nguyệt nghe hắn nói những lời đầy áp lực này, quả thật cũng bị lừa gạt không ít, trong lòng không khỏi sinh ra kính nể.
Nghiêm nghị nói: “Thanh Nguyệt tuy là tinh linh, nhưng gia phụ lại là người, cũng không muốn nhìn Nam châu đồ thán, chỉ là lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ tránh né.”
“Nếu công tử đã có ý chí tốt như vậy, Thanh Nguyệt không ngại lại báo cho công tử biết một chuyện.”
“Giang Chu” lạnh nhạt cười nói: “Tiểu thư mời nói.”
“Thanh Nguyệt tuy rằng không địch lại yêu ma dưới tay hắn, chỉ có thể ẩn núp bốn phía, nhưng cũng có chút thủ đoạn, biết được một ít bí ẩn của Bảo Tín.”
“Thứ Bảo Tín dựa vào chính là Thi Sát Nguyên Đan mà hắn luyện nhiều năm, nếu thật sự luyện ra đại quân Sát Thi, trừ phi triều đình điều tới đại quân gấp mấy lần để trấn áp, nếu không không ai có thể khống chế được.”
“Công tử nếu muốn ngăn cản kiếp nạn này, chỉ có thể trước hủy Thi Sát Nguyên Đan mà hắn luyện ra.”
“Nghe ý tứ của tiểu thư, Bảo Tín này còn đang luyện chế Thi Sát Nguyên Đan, hơn nữa, còn chưa thành quân?”
Trần Thanh Nguyệt lắc đầu nói: “Thanh Nguyệt không biết, nhưng ta biết chỗ hắn giấu Nguyên Đan và Luyện Thi.”
Giang Chu nghiêm nghị nói: “Kính xin tiểu thư thông báo.”
Trần Thanh Nguyệt gật đầu, nói ra những gì mình biết.
“Giang Chu” hơi có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Hắn và Hứa Thanh hợp mưu đồ gây sự, không phải là kiêng kị Huyết Sát châu lan đến, không thể khống chế sao?
Có những tin tức này, đủ để làm rất nhiều chuyện. Mặc dù không thể hoàn toàn ngăn cản Nam châu gặp nạn, nhưng cũng có thể giảm ảnh hưởng đến phạm vi thấp nhất.
Trần Thanh Nguyệt nói xong, khuôn mặt xinh đẹp bỗng hiện ra vẻ mệt mỏi.
“Giang công tử, Thanh Nguyệt tân thể còn chưa ổn định, không thể ở bên ngoài quá lâu, lời đã nói xong, xin thứ cho Thanh Nguyệt muốn trở về trong cây tĩnh dưỡng.”
“Giang Chu” nghĩ tới một chuyện, vội nói: “Trần tiểu thư, còn có một chuyện, Thanh Hoàng Giải Thể Trọng Sinh Đại Pháp như ngươi nói, không biết có thể xin hỏi một hai hay không?”
Trần Thanh Nguyệt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Giang Chu” thay đổi lời nói: “Trần tiểu thư, có phải cỏ cây các ngươi thành tinh, đều biết loại... Trùng sinh đại pháp này hay không?”
Trần Thanh Nguyệt hơi sững sờ, hiển nhiên không ngờ hắn lại hỏi cái này.
Rồi chợt lắc đầu nói: “Thanh Hoàng Giải Thể Trọng Sinh Đại Pháp, chính là thánh pháp chí cao của tộc ta, có thể phân chia ra một thân thể mới, hướng tử mà sinh, không phải ai cũng có thể truyền, cũng không phải ai cũng có thể tu hành.”
“Giang Chu” truy hỏi: “Có thể nói rõ hay không?”
Trần Thanh Nguyệt cau mày lại, không biết tại sao Giang Chu lại khẩn trương như vậy.
Bất quá nàng ngay cả đại sự trọng sinh, cũng dám phó thác cho Giang Chu, lại không hề cố kỵ nói ra những chuyện này, tự nhiên sẽ không giấu diếm.
Nói: “Sở hữu thảo mộc tinh linh trong thiên hạ nhiều không kể xiết, các nhánh có sự rắc rối phức tạp, nhưng chỉ có ba nơi là có chút truyền thừa.”
“Một chỗ, chính là Thanh Mộc chi tổ linh, nhất hệ Thanh Hoàng đích truyền.”
“Một chỗ khác, là Thanh Nguyệt thuộc Dao Sơn nhất mạch.”
“Chỗ thứ ba, chính là U Lam sơn nhất mạch.”
“Giang Chu” nghe vậy, yên lặng lẩm bẩm vài câu.
Lại ngẩng đầu nói: “Ta muốn hỏi Trần tiểu thư, nếu như một gốc cây cổ thụ thành tinh, có khả năng hay không, liền mang theo Thanh Hoàng Giải Thể Trọng Sinh Đại Pháp?”
Trần Thanh Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn hắn một cái rồi nói: “Theo Thanh Nguyệt được biết, U Lam sơn thật sự có một vị đồng tộc, chính là tinh hoa của cổ đằng.”
“Nếu nàng mang thánh pháp này trong người cũng chẳng có gì lạ.”
“Giang Chu” nghe xong, hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng xác định.
Quả nhiên Tiết yêu nữ này lại đùa hắn!
Ngẩng đầu nói: “Trần tiểu thư, lần này đa tạ đã cáo tri, kính xin tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Không cần, Thanh Nguyệt tân thể này còn có chỗ dựa công tử, ngày sau còn phải làm phiền công tử chiếu cố nhiều hơn.”
Trần Thanh Nguyệt nhàn nhạt lắc đầu, nụ hoa đang mở liền chậm rãi khép lại.
“Giang Chu” nhìn thân ảnh của nàng biến mất, miệng mũi khẽ hấp, thu hồi Thái Ất Ngũ Yên La.
Bản thể vốn thấy cây đào mọc quỷ dị, mới lưu lại Ngũ Yên La, để phòng ngừa vạn nhất có thể vây khốn thứ này.
Không nghĩ tới lại phát huy được tác dụng này.
Cũng may hiện giờ khí huyết của hắn cường thịnh, pháp lực cũng không yếu, chỉ dùng để che giấu khí tức của một đình viện nho nhỏ, ngược lại còn không đến mức vận dụng Chân Linh.
...
Bên kia.
Bản thể đang tra cứu tư liệu của Thứ sử Bảo Tín, đang nhắm mắt suy tư.
Tiết yêu nữ... lẻn vào Đao Ngục đến cùng muốn làm gì?
Chẳng lẽ nàng còn muốn dựa vào sức một mình cứu người ra?
Vậy cũng không khỏi quá không biết lượng sức.
Nếu như Đao Ngục dễ dàng công phá như vậy, đã sớm bị những yêu ma kia phá rồi.
Nếu nàng ta dám có dị động gì, chỉ là khối Trấn Yêu Thạch kia, cũng đủ để trấn giết nàng ta.
Thôi, tạm thời không rảnh quản nàng.
Đến nơi mà Trần Thanh Nguyệt nói trước rồi nói sau...