Trong thành Ngô Quận, Giang Chu mang theo một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi, đứng ở dưới tường một tòa nhà hào hoa xa xỉ.
Giang Chu cúi đầu nói với đứa trẻ: “Ngươi xác định không có tính sai gì chứ?”
Đứa trẻ nghe vậy bĩu môi khinh thường nói: “Nếu ngươi không tin, thì tự mình đi tìm đi.”
Giang Chu cười: “Tiểu tử, tuổi nhỏ, nhưng tính tình lại không nhỏ.”
Đứa trẻ tên là Lộ Vong Cơ.
Lúc trước khi hắn xử lý vụ án Yêu Ngưu, chính là đứa bé trẻ này đã bói cho hắn.
Hắn đã rút ra khỏi Vạn Tượng Đường để tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Nguyên Thiên Sơn.
Muốn đối phó Nguyên Thiên Sơn, tất nhiên không thể nói suông, cũng phải có được chứng cứ.
Cho nên hắn đã sớm chuẩn bị, chỉ chờ thời cơ đến, liền nắm được nhược điểm này.
Ngày mà đứa trẻ Lộ Vong Cơ này bói toán cho hắn chính là hôm nay.
Nửa canh giờ trước, hắn phân phó thủ hạ đi triệu tập nhân thủ, chính mình cũng chuẩn bị ra ngoài tìm Lộ Vong Cơ.
Đột nhiên bị Vương Trọng Quang cản lại.
Vương Trọng Quang nhận được thư của Ất Tam Tứ, đã đoán được hắn ta sẽ động thủ với Nguyên Thiên Sơn.
Hắn ngăn lại, nói muốn nói cho Giang Chu một tin tức.
Nói hắn tra được một bí mật của Nguyên Thiên Sơn.
Chính là cấu kết yêu ma trong bóng tối.
Theo như lời Vương Trọng Quang nói, yêu ma mà Nguyên Thiên Sơn cấu kết với nhau không phải một hai con.
Đó dường như là một đám yêu ma có cả một tổ chức.
Cầm đầu là mấy người tự xưng là “Thụ Đầu Ngũ Thánh“.
Thì ra con “Mãn Thương Tướng quân” mà Nguyên Thiên Sơn nuôi dưỡng chính là đến từ Thụ Đầu Ngũ Thánh.
Ngày bình thường, những yêu ma này cũng sẽ làm việc cho hắn.
Ngày thường Nguyên Thiên Sơn sẽ che chở cho chúng, còn thường xuyên chia chiến lợi phẩm với chúng, đưa đi rất nhiều vàng bạc tài vật.
Hai bên móc nối với nhau, Nguyên Thiên Sơn mượn những yêu ma này để thuận tiện hơn nhiều, cũng thỏa mãn cơn nghiện trộm cắp của mình.
Nhưng những việc xúc phạm ranh giới cuối cùng của Đại Tắc, hắn cũng không dám làm.
Những yêu ma kia dưới sự che chở của hắn, làm không ít chuyện thương thiên hại lý.
Mỗi lần bị các nha môn Túc Tĩnh Ti, Đề Hình Ti truy xét đến, đều bị Nguyên Thiên Sơn dùng các phương thức càn quấy, di hoa tiếp mộc lấp liếm đi.
Người trong quan phủ, loại đầu sắt như Giang Chu vẫn là số ít.
Đối với một vị đại tướng cầm binh có tước vị trong người, tất nhiên là có thể tránh được thì tránh, không ai muốn dây dưa vào.
Giang Chu nghe xong lời Vương Trọng Quang nói, từ chối cho ý kiến.
Hắn nhìn ra được, Vương Trọng Quang vốn đã nhìn ra mình cố ý đối phó với Nguyên Thiên Sơn.
Hắn đến cáo trạng, chẳng qua chỉ là để lại ý.
Mặc dù không biết vì sao, một Giáo Úy lại muốn đối phó với một vị Bá Phủ Tướng quân.
Hắn đã biết Giang Chu có chỗ nhu cầu, hắn muốn lấy tin tức này xem như nhập đầu danh trạng để dựa vào chính mình.
Nhưng Vương Trọng Quang hiển nhiên không ngờ Giang Chu lại phản ứng nhạt nhẽo như vậy, căn bản không thèm để ý, đương nhiên là cuống lên.
Giang Chu không nói gì thêm, chỉ bảo Vương Trọng Quang làm tốt chuyện mà hắn ta giao phó.
Liền cùng Lộ Vong Cơ đi tới bên ngoài tòa nhà này.
Tin tức về Vương Trọng Quang không thể nói là hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng không quan trọng như hắn tưởng tượng.
Chỉ là để cho hắn xác định hướng đi của phần vàng bạc của Nguyên Thiên Sơn mà thôi.
Vốn dĩ mục đích của Giang Chu cũng không phải là dồn Nguyên Thiên Sơn vào chỗ chết.
Cấu kết yêu ma, có cái gọi là “Mãn Thương Tướng quân” kia là đủ rồi.
Tội danh này có thể lớn có thể nhỏ.
Về phần lớn hay nhỏ, hoàn toàn là ở cái miệng này của hắn.
Ai bảo hắn đại diện cho Túc Tĩnh Ti?
Suy nghĩ của Giang Chu thay đổi thật nhanh.
Bên cạnh hắn, Lộ Vong Cơ cầm một cái mâm trong tay, môi không ngừng nhúc nhích, lẩm bẩm gì đó.
Bỗng nhiên lên tiếng nói: “Tới rồi, bây giờ đi vào, nhất định có thể gặp được.”
Giang Chu nghe vậy, đưa tay nắm lấy cổ của đứa trẻ, giống như một làn khói nhẹ vô thanh vô tức bay vào trong tường viện.
Lúc rơi xuống đất, Lộ Vong Cơ mở mí mắt, kinh ngạc nhìn người của Giang Chu.
Đối với rất nhiều người Túc Tĩnh Ti mà nói, danh tiếng Giang Chu rất vang dội, nhưng loại vang dội này, phần lớn là thanh danh không dễ nghe gì.
Giang Chu khiêm tốn khiến Lý Huyền Sách và Hứa Thanh đều có ý che giấu cho hắn.
Vì vậy người biết bản lĩnh của hắn thật sự không nhiều.
Nhưng mà thân pháp thần thông độn pháp vừa mới tiếp cận kia, khiến Lộ Vong Cơ hơi kinh ngạc, biết Giang Giáo Úy này chưa chắc đã như lời đồn.
Giang Chu phát hiện ánh mắt của hắn, cúi đầu cười nói: “Tiểu tử, nhìn cái gì vậy? Vật kia lúc nào ra?”
Lộ Vong Cơ liếc mắt, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng trẻo non nớt ra, chỉ vào một góc không xa: “Vậy không phải tới rồi sao?”
Giang Chu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mặt đất nơi đó đột nhiên cao cao nhô lên một đống đất.
Sau đó một trận rung động, một đồ vật mập mạp, lông nhung nhung từ bên trong chui ra.
“...”
Giang Chu há hốc miệng, nhìn thứ thân hình to mọng, lén lén lút lút hết nhìn đông tới nhìn tây, ngây ngẩn cả người.
Thì ra cái gọi là Mãn Thương Tướng quân... lại chính là một con Chuột mập?!
Con Chuột mập chui ra từ trong đất, trên hai móng vuốt ngắn ngủn còn ôm một cái hộp, hiển nhiên là bảo bối nó vừa trộm ra.
Nhìn như mập mạp vụng về, lại hết sức cảnh giác.
Rất nhanh liền phát hiện hai người Giang Chu đang ở bên, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đón nhận ánh mắt của Giang Chu.
Trong nháy mắt dừng lại, thân thể to béo chấn động mạnh một cái.
Chỉ thấy nó đột nhiên há mồm, nuốt cái hộp lớn kia vào.
Sau đó toàn bộ thân thể hóa thành một đạo khói đen, lại đâm đầu vào trong đất.
Giang Chu cũng không vội, cúi đầu nhìn về phía Lộ Vong Cơ, trong ánh mắt lộ ra thần sắc “đến lược ngươi biểu diễn“.
Lộ Vong Cơ lại trợn trắng mắt, ôm nghi bàn bắt đầu suy tính.
...
Lúc Giang Chu đuổi bắt Chuột mập.
Bên kia.
Bình Man Tướng quân phủ.
Gia binh vẻ mặt sợ hãi, ấp a ấp úng nói: “Tướng quân, bọn họ nói phải điều tra phủ Tướng quân!”
Gia binh không sợ Túc Tĩnh Ti, mà là sợ dưới cơn thịnh nộ của Nguyên Thiên Sơn, không chừng sẽ thành giận chó đánh mèo.
“Ha!”
Nguyên Thiên Sơn mắt báo trợn lên, chợt giận quá hóa cười.
“Được lắm, thấy lão tử không may, cho nên con cẩu vật mèo gì cũng dám đến bỏ đá xuống giếng đúng không?”
“Tốt, tốt, tốt!”
“Lão tử muốn xem xem, thằng nhãi con nào ăn gan hùm mật báo, lại dám đến địa bàn của lão tử giương oai.”
“Đi! Điểm binh mã, theo lão tử đi chiếu cố đám Túc Tĩnh Ti này!”
Rất nhanh.
Nguyên Thiên Sơn cưỡi ngựa, cầm ngược một cây trường sóc, chắn ngang trước cửa phủ Tướng quân.
Phía sau mấy chục nhà binh bày trận chờ đợi.
Những lời này nói là gia binh, nhưng thật ra là thân binh theo hắn chinh chiến nhiều năm.
Tất cả đều là tinh binh tinh nhuệ trăm trận.
Tuy chỉ là mấy chục người, nhưng lại khiến cho đám Tuần yêu vệ và Chấp Đao Nhân của Túc Tĩnh Ti đối mặt với nhau lại là thiên quân vạn mã.
Luận về nhân số, hai bên dường như tương đương nhau.
Luận khí thế, Túc Tĩnh Ti bên này đã bắt đầu run sợ trong lòng, không ít người đều có hành động muốn trốn.
Nguyên Thiên Sơn là nhân vật nào? Chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra những người này có bao nhiêu hư nhược.
Không khỏi khinh thường nói: “Ta còn tưởng tiểu tử Lý Huyền Sách kia nổi điên cái gì, thì ra là một đám phế vật, cũng dám đến phủ Tướng quân ta giương oai?”