Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục

Chương 203: Châm ngòi

Chương Trước Chương Tiếp

Giang Chu ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Ất Tam Tứ thấp giọng nói: “Bên ngoài Ti có một trăm người đến, quỳ ở bên ngoài, nói muốn cáo trạng vị Nguyên Tướng quân kia.”

Giang Chu sửng sốt, trong lòng liền thay đổi thật nhanh.

Vừa nghe lời này, hắn đại khái có thể đoán được là tại sao.

Với cách làm của vị Tướng quân kia, cho dù với địa vị quyền thế của hắn, cũng không có khả năng đến bây giờ mới có người tố cáo hắn.

Chỉ là tám chín mười phần những cáo trạng kia đều là bị người ta đè xuống mà thôi.

Nhưng...

Giang Chu nói: “Thôn Hán? Ở đâu? Làm sao lại tìm được Túc Tĩnh Ti chúng ta?”

Một số Thôn Hán bình thường, cho dù bị Nguyên Thiên Sơn hãm hại, chỉ sợ cũng không thể nói được là hắn làm.

Nhưng bọn họ không chỉ biết, còn có lá gan lớn để đi cáo trạng một vị đại tướng cầm binh, đây mới là chuyện lạ.

Tìm được Túc Tĩnh Ti để thông báo, vậy càng không đúng.

Bất luận Nguyên Thiên Sơn làm gì, thì cũng không tới phiên Túc Tĩnh Ti quản.

Vương Trọng Quang là một ngoại lệ.

Hắn vốn không phải người bình thường, có thể tiếp xúc rất nhiều người, cũng có thể điều động lượng tài nguyên lớn, biết được nhiều thứ của Nguyên Thiên Sơn.

Ất Tam Tứ nói: “Là thôn dân của Bắc Hà Trang ngoài thành, nghe nói là có người chỉ điểm.”

Giang Chu suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Chỉ việc này? Cũng đáng để ngươi la hét kêu to.”

Ất Tam Tứ vội la lên: “Đại nhân, ngài vừa tiếp nhận vụ án Kim Tiên Vương gia, nhiều người cáo trạng như vậy, bên trong nhất định có điều kỳ quặc.”

“Được rồi, đầu óc ngươi bây giờ xoay chuyển rất nhanh.”

Trên mặt Giang Chu ngoài ý muốn khen hắn một tiếng.

Chợt cười nói: “Ngươi là lo lắng, người chỉ điểm phía sau là nhằm vào ta?”

“Đúng vậy!”

Ất Tam Tứ nhìn thoáng qua chung quanh, lại cảnh giác hạ giọng nói: “Có phải là mấy Giáo Úy trong Ti làm không?”

“Bọn họ luôn không hợp nhau với đại nhân, hơn nữa ta nghe nói, vài ngày trước tiểu tử Vương Trọng Quang kia liên tiếp tới cáo trạng, chính là bị một người trong bọn họ đuổi đi.”

“Đại nhân tiếp nhận vụ án này, bọn họ cảm thấy mất mặt...”

“Ha ha.”

Giang Chu nghe vậy nở nụ cười.

Trong Túc Tĩnh Ti có mấy Giáo Úy nhìn không vừa mắt hắn, có chút không hợp với hắn.

Nhưng kiêng kị chỗ dựa của hắn, nên không dám thể hiện ra ngoài.

Giang Chu cười nói: “Bọn họ không hợp với ta, ta cũng là người của Túc Tĩnh Ti mà.”

“Làm như vậy vì cái gì? Châm ngòi để ta cùng Nguyên Thiên Sơn đánh nhau sao?”

“Đừng nói chuyện này đối với bọn họ không có chỗ tốt gì, nếu bọn họ để mắt đến ta như thế, sao lại dám đến trêu chọc? Phải nịnh bợ còn không kịp.”

“Không phải ta khinh thường bọn họ, nhưng những người này chỉ sợ còn không có biết tính toán như vậy.”

Giang Chu lắc đầu.

Tuy rằng mục đích cụ thể của người này là gì thì hắn không biết, nhưng không ngoài mục đích nhằm vào Túc Tĩnh Ti hoặc là Nguyên Thiên Sơn.

Nhưng theo hắn thấy, khả năng nhằm vào Túc Tĩnh Ti không lớn.

Dù sao thì Nguyên Thiên Sơn quyền cao chức trọng, nhưng với thế lực của Túc Tĩnh Ti thì cũng không dễ trêu chọc hắn, tuy nhiên cũng không phải một mình Nguyên Thiên Sơn có thể rung chuyển nơi này.

Nếu là cái sau...

Là thù hận đơn thuần, hay là...

Cũng có người có tâm tư giống như hắn, đối với ba vạn quân Bá Phủ của Nguyên Thiên Sơn?

Giang Chu nghĩ tới đây, hỏi: “Bây giờ là ai đang xử lý ở bên ngoài?”

Ất Tam Tứ nói: “Là Miêu Giáo Úy.”

Giang Chu gật đầu nói: “Đã có Miêu Giáo Úy, vậy không có gì phải lo lắng, ngươi không cần để ý tới.”

Tuy trong lòng Ất Tam Tứ có nghi hoặc, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, liền đáp một tiếng vâng.

Giang Chu gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi luyện Thiết Ngưu Thủy Pháp tới đâu rồi?”

Ngưỡng cửa Thiết Ngưu Thủy Pháp tu luyện cũng không cao, Ất Tam Tứ lần đó lập công, trở thành thuộc hạ vô cùng đắc lực, Giang Chu liền truyền cho hắn.

Ất Tam Tứ sửng sốt, vội vàng nói: “Chú pháp đã thành, chỉ là đan pháp này vẫn không cách nào nhập môn.”

Giang Chu nói: “Đan pháp cần có pháp lực trong người, ngươi không luyện được cũng không sao, nhưng về sau chuyên luyện chú pháp là được.”

Ất Tam Tứ vội nói: “Vâng.”

Giang Chu suy nghĩ một chút nói: “Ngươi tu luyện Huyết Sát Công, đã sắp bước vào cửu phẩm rồi chứ? Đợi ngươi bước vào cửu phẩm, ta lại truyền cho ngươi một môn võ công, ngươi muốn học đao, hay là muốn học kiếm?”

Ất Tam Tứ vui mừng nói: “Đa tạ đại nhân! Chỉ cần đại nhân an bài!”

“Được, vậy ngươi hãy nỗ lực thật tốt.”

Giang Chu cười cười, liền đuổi đi.

Đối với những thủ hạ ra sức hết lòng cho hắn, Giang Chu cũng sẽ không keo kiệt.

Bọn họ càng mạnh, trợ lực cho hắn cũng càng vững, đạo lý này hắn rất hiểu.

Còn trung thành?

Đối với hắn mà nói, bình thường không trộm gian không chơi xấu, có thể hoàn toàn quán triệt tin tức phân phó của hắn như vậy là đủ rồi.

Nói cái gì mà trung thành tuyệt đối, đó quả thực là một trò cười.

Thứ này chỉ có thể nói tương đối, cũng phải xem hành động của hắn.

Đuổi Ất Tam Tứ đi, Giang Chu trực tiếp tránh khỏi nơi thôn dân cáo trạng, rời khỏi Túc Tĩnh Ti.

Kỳ thật, mặc kệ những người này là bị người nào dẫn tới Túc Tĩnh Ti, hắn vẫn rất cảm tạ.

Đây là một thanh đao mà đối phương đưa tới, có thể dùng nó để làm khó dễ cho Nguyên Thiên Sơn bất cứ lúc nào.

Nếu người đó còn có chút năng lực, thật đúng là rất có thể khiến Nguyên Thiên Sơn ngã xuống.

Muốn lật đổ hắn không có khả năng, nhưng sợ rằng không thể an nhàn trú quân ở Nam Châu như vậy.

Đây có lẽ chính là mục đích của người kia.

Đương nhiên Giang Chu không có ý như vậy.

Nguyên Thiên Sơn muốn chạy, hắn đi đâu tìm ba vạn binh Bá Phủ?

Thanh đao này trước mắt vẫn chưa tới lúc hạ xuống.

Trở lại Trần gia trước kia.

Giang Chu hơi chỉnh lý lại những thứ gần đây có được.

Thứ đầu tiên cần phải xem đương nhiên là Bí Ma Thần Âm vừa mới đạt được.

Đây là một môn đạo thuật, có Quỷ Thần Đồ Lục, tu luyện không khó.

Nhưng uy lực của nó lại bị giới hạn bởi thần hồn và pháp lực.

Trong khoảng thời gian này, hắn ít nhiều gì cũng ra tay chém được một ít tiểu yêu.

Hắn đã lấy được một ít đan dược, Âm Linh Cao, Dương Linh Cao.

Thể phách, thần hồn có tăng trưởng.

Công lực, pháp lực cũng tăng trưởng mười ba năm.

Pháp lực bảy mươi năm, nhưng vẫn chưa tới lục phẩm.

Kỳ thật không tính là yếu, nhưng hiện tại Giang Chu đã có chút chướng mắt.

Một trăm bảy mươi năm công lực, trong lục phẩm đã xem như mạnh.

Khoảng cách đến ngũ phẩm vẫn có chênh lệch cực lớn.

Tu luyện trung tam phẩm, không chỉ là tích lũy huyết khí chi lực, còn phải liên quan đến ý chí thần hồn.

Lấy võ đạo mà nói, chỉ có tu thành ý chí võ đạo, mới là chân chính bước vào lục phẩm.

Ba trăm năm công lực, cộng thêm ý chí hiển hóa, ngưng tụ như vẽ, mới nhập được ngũ phẩm, là nhập hóa cảnh giới võ đạo.

Hắn có Quỷ Thần Đồ Lục, ý chí võ đạo ngưng tụ rất dễ dàng.

Cho dù không mượn lực võ thánh, thì cách nhập hóa ngũ phẩm cũng không xa.

Chỉ là lực lượng huyết khí này tăng lên có chút chậm.

Công lực của Giang Chu tới quá dễ dàng, lòng người không đủ.

Mấy tháng thời gian ngắn ngủi, đã có gần hai trăm năm công lực, nói ra cũng không có ai tin.

“Ài, một viên dương đan này cũng quá thấp kém, một viên chỉ tăng thêm một năm, vậy phải tích lũy đến ngày tháng năm nào a?”

Trong miệng Giang Chu thì thào lẩm bẩm.

“Có phải trước tiên nên nghiên cứu ra một bộ công pháp để luyện một chút hay không?”

Về phần đạo hạnh pháp lực, hắn tạm thời không lo lắng.

Không có bảo vật giống như Long Sô Thảo, thì trừ khi hắn luyện được Nguyên Thần đại pháp, nếu không trong thời gian ngắn sẽ không thể nào có tiến triển quá lớn.

Chỉ là cho đến hiện tại, Nguyên Thần đại pháp, hắn vẫn chỉ có thể tụng niệm kinh văn mỗi ngày.

Tiến cảnh là mỗi ngày đều có, mỗi đêm khi đọc xong kinh, đến buổi sáng hắn đều sẽ cảm giác thể phách, thần hồn đều có biến hóa khó hiểu.

Nhưng đến tột cùng là trạng thái gì, ngay cả chính hắn cũng có chút không rõ.

Lão Tiền từng chỉ điểm hắn mấy chữ: Nội thị phản thính, tu vô lậu thân.

Hắn thì cái hiểu cái không.

Gần nửa tháng tiếp theo, Giang Chu cũng không ra ngoài trảm yêu.

Ngoại trừ xử lý chút công vụ, đều ở trong nhà, tu luyện võ công đạo pháp, Huyễn Mộng Thân của hắn đang làm chút “mộng” kỳ lạ cổ quái.

Mãi đến khi Yến Tiểu Ngũ hùng hổ chạy tới, mạnh mẽ lôi kéo, mới kéo hắn ra khỏi phòng.

Đối mặt với vẻ mặt tức giận của Yến Tiểu Ngũ, Giang Chu không hiểu ra sao: “Huynh làm gì vậy?”

“Huynh còn hỏi ta? Chuyện tốt huynh làm!”

“Ta thật không nghĩ tới, huynh lại là người như vậy!”

Yến Tiểu Ngũ chỉ vào hắn, môi run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 36%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)