“Tiểu tử, đừng có nói khoác lác.” Nghiêm Phục cũng không chắc Lưu Tiểu Viễn có thể luyện ra thuốc giải Vô Tức tán hay không nhưng về mặt khí thế thì tuyệt đối không thể thua.
Lưu Tiểu Viễn mỉm cười nói: “Tôi nói thật, đâu có nói khoác lác.”
“Đúng rồi, các người đến Bích Hải Các làm gì? Có phải muốn ra tay với Bích Hải Các không?” Lưu Tiểu Viễn nhìn Nghiêm Phục, mỉm cười hỏi.
Nghiêm Phục nhìn Lưu Tiểu Viễn, lạnh lùng nói: “Tôi đến Bích Hải Các làm gì? Loại người vô danh tiểu tốt như cậu không có tư cách để biết.”
Nghiêm Phục căn bản không để Lưu Tiểu Viễn, một Tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ vào mắt, nếu không phải ở Bích Hải Các, nếu ở nơi hoang vu hẻo lánh, e rằng ông ta đã sớm ra tay, khiến Lưu Tiểu Viễn tan thành mây khói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây