Lưu Tiểu Viễn thấy Bạch Hổ này càng ngày càng quá đáng, thế mà còn muốn làm ra chuyện như vậy, đúng là cầm thú.
“Mày đừng có quá đáng, cẩn thận cô ấy một cái tát là mày chết!” Lưu Tiểu Viễn thấy Bạch Hổ làm loạn như vậy, lên tiếng cảnh cáo.
Bạch Hổ nghe Lưu Tiểu Viễn nói vậy, kêu một tiếng meo với Lưu Tiểu Viễn, nói: “Chủ nhân, chủ nhân cứ yên tâm, cô ấy sẽ không giết chết tôi đâu, chủ nhân, chủ nhân có phải ghen tị không?”
Ghen tị cái con khỉ! Tao có nhiều phụ nữ như vậy, ghen tị với mày làm quái gì chứ?
Cô gái mặc áo trắng thả Bạch Hổ xuống, sau đó bế con cáo trắng của mình lên, liếc nhìn Lưu Tiểu Viễn, nói: “Hôm nay coi như xong, nếu lần sau còn thấy các anh đuổi theo con cáo trắng của tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây