“Về đi, tự đi mà nấu ăn. Muốn ăn cơm của ta, ngươi còn kém lắm.”
Lý Mộc Dương hớn hở, nhẹ nhàng hừ một tiếng, cầm hộp đồ ăn do nghĩa muội trời cho kia gửi đến, đi vào trong gian nhà mái ngói.
Lý Nguyệt Thiền nhìn bóng dáng rời đi của hắn, thở dài.
“Đôi khi ta thực sự không biết được là ngươi keo kiệt hay hào phóng nữa…”
Cô gái lắc đầu, quay người bỏ đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây