“Những năm tháng này trôi qua, xem ra Bùi Lăng sơ tâm không thay đổi, vẫn là anh hùng thiếu niên nhân tộc trước kia!”
Nghe vậy, “Thi Thấm” lập tức gật đầu, dịu dàng nói: “Nhân tộc Bùi Lăng với nương nương có mối tình thắm thiết, từ đầu đến cuối trung trinh không dời, thật khiến chúng ta hâm mộ.”
“Yểu Du” hừ nhẹ nói: “Cũng không tốt như các ngươi đã nói... Nhưng hắn thật sự được gọi là thiếu niên anh hùng”
Trong đôi mắt xanh thẳm của Tự Hàn Ung hiện ra vẻ nghi ngờ, trong tối tăm nàng cảm thấy mình lại nhận ảnh hưởng gì đó, nếu bây giờ nàng còn ở thời kỳ đỉnh phong, có lẽ có thể cảm giác rõ ràng hơn chút, nhưng lúc này... Cẩn thận suy nghĩ một lát, nàng không cảm thấy có chỗ nào không đúng!
Thế là, nàng nhanh chóng nhẹ gật đầu, nói: “Đúng là như thế!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây