Ánh mắt Bùi Lăng đảo qua phố dài, nhanh chóng tìm ra tàn hồn của “Điều Chu”, “Hoành Thu” và “Xước Dụ”, ba người này hoặc đầu bị chôn vùi, thân thể chỉ sót lại tứ chi khuyết thiếu; hoặc nửa thể xác không còn sót lại chút gì, toàn bộ chỉ còn một nửa; hoặc máu thịt be bét, tứ chi đều mất, nói một cách tương đối chỉ có đầu khá hoàn chỉnh cũng hiện đầy vết rách, như đồ sứ cháy hỏng...
Nhìn qua những tiền bối vẫn lạc này, Bùi Lăng tâm niệm vừa động, mười mấy bóng dáng xuyên qua không gian xuất hiện ở trước mặt hắn.
Những bóng dáng này đều vẻ mặt ngây ngốc, ngơ ngơ ngác ngác.
Bùi Lăng nhìn về phía tàn hồn “Tử Tắc”, cao giọng hỏi: “Tử Tắc tiền bối, ngươi còn nhớ vãn bối?” Tàn hồn “Tử Tắc” hai mắt đăm đăm, thờ ơ, không có bất kỳ phản ứng gì với sự tra hỏi của hắn, hồn phách của hắn ta không có mục đích gì bước về phía trước như dạo chơi ở đây là việc duy nhất hắn ta cần phải làm hiện nay.
Bùi Lăng nhướn mày, lại nhìn về phía tàn hồn khác, chậm rãi nói: “Chư vị tiền bối... “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây