Trong lòng Bùi Lăng giật mình, chút cảm giác buồn ngủ còn sót lại lập tức biến mất sạch.
Không kịp suy nghĩ nhiều, bỗng nhiên đạp chân xuống một cái, hung hăng vọt tới cửa sổ cách đó không xa, đồng thời cao giọng kêu cứu: "Trần sư huynh! Hoàng sư huynh! Cứu mạng!"
Giọng nói của hắn truyền vào đình viện trống rỗng gây ra một tràng tiếng vọng như đang nghẹn ngào, Bùi Lăng xoay người một cái nhảy xuống trong đình trước lầu nhỏ, lại ngạc nhiên phát hiện xung quanh yên tĩnh, dường như chỉ có một mình hắn.
Trong tầm mắt cũng không phải lâm viên đầy sức sống như lúc đi vào, mà là một khoảng hoang vu rách nát.
Trên mặt đất như phủ một lớp tro bụi thật dày đã rất nhiều năm không quét dọn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây