"Cho nên ngươi nhớ kỹ, dù như thế nào cũng không nên rời khỏi con đường mòn này."
Bùi Lăng nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị nhẹ gật đầu, âm thầm liếc nhìn Tiết Huỳnh, ánh mắt lóe lên.
"Phía trước là một đoạn đất bằng, chỉ cần cẩn thận chút là được." Có lẽ nhận ra Bùi Lăng sợ hãi, Phương Cát quái gở nói thêm, "Nhưng đằng sau có một giai đoạn, hai bên đều là vách núi, đáy vực là sái bồn. Một khi trượt chân, hậu quả khó mà lường được. Bùi Lăng, ngươi được không? Không được, chúng ta không làm nữa cứ quay về là được."
"Ngậm miệng!" Bùi Lăng chưa nói chuyện, Âu Dương Tiêm Tinh đã ngẩng đầu lên, híp mắt, thâm trầm lườm Phương Cát, "Mạch chủ phân phó, ngươi dám qua loa?!"
Sắc mặt Phương Cát thay đổi, gượng cười nói: "Sư tỷ, ta chỉ đùa một chút."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây