“Hiện tại làm cho một thân tu vi loạn thất bát tao, lúc linh lúc mất linh, tất cả thiên phú tốt đẹp đều bị y lãng phí.”
Vương Bảo liếc nhìn sắc mặt của Trinh Nguyên Đế, trấn an nói: “Tam hoàng tử thiên tư thông minh, nếu có thể lãng tử hồi đầu, còn chưa trễ.”
(*) Lãng tử hồi đầu: ý thức được sai lầm sau đó quay đầu
Trinh Nguyên Đế nặng nề thở dài: “Chỉ mong vậy... “ Cùng lúc đó, Nguyên Mẫn trốn ở trong rừng nghĩa địa thình lình hắt xì hơi, nói với Ngô Tuấn: “Ta thấy Liễu Tùy Vân đêm nay sẽ không tới, nếu không chúng ta đi về trước đi, nơi này âm u lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.
Ngô Tuấn nhìn y một cái, nói: “Ngươi đây là thận hư thể lạnh, ngày mai ta bốc thuốc cho ngươi uống.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây